Sát thủ chương 21-30

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

chương 21

 

“Thưa tiểu thư, bên trên tứ lâu là hội tư nhân không thể vào.” Hai cảnh vệ đứng trước thang máy thấy có người tới đây liền vội vàng ngăn cản. đối phương nghe xong ngẩng đầu cười nhạt.

 

Nụ cười của nàng rất đơn giản cũng rất mê người, chẳng qua nụ cười đó là độc dược, càng đẹp lại càng dẫn tới cái chết nhanh hơn.

 

Lam Tích vừa nở nụ cười thì tay nàng đã nắm lại nện một quyền vào bụng của cảnh vệ. Cảnh vệ đột nhiên bị đánh mà quyền này mang theo mười phần khí lực, cảnh vệ kêu lên một tiếng đau đớn, không khỏi lùi về sau mấy bước, đụng vào tường rồi dần trượt xuống ngồi dưới đất.

 

Cảnh vệ kia lập tức lấy ra súng chĩa về phía Lam Tích, nhưng Lam Tích nhanh chân đá vào xương đùi của hắn, chợt nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, hiển nhiên người này đã bị Lam Tích đá gãy chân. Hắn rên lên đau đớn, thân thể không thể khống chế ngã xuống, Lam Tích lập tức tiến lên giữ chặt cổ tay hắn, tay kia thuận thế đè bả vai hắn nhấn xuống, khiến hắn không cách nào cầm súng lên được. Lam Tích thuận tay cầm lấy, nện báng súng lên đầu hắn, ngay cả đau đớn còn chưa kịp rên liền chết ngay lập tức.

 

Cảnh vệ đang cuộn mình nằm trên mặt đất cầm bộ đàm định báo cáo thì hắn nhìn thấy Lam Tích quay đầu nhìn về phía hắn. sắc mặt hắn bỗng chốc sợ hãi trắng bệch, cả người lùi dần về sau. Nhưng hắn chỉ phí công, Lam Tích nhấc chân lên đá vào đầu hắn, cảnh vệ gục xuống không nhúc nhích, đến chết mắt vẫn còn trợn to không kịp nhắm lại.

 

Lam Tích cười hài lòng, nàng tùy ý đã giải quyết xong hai tên. Cô nới lỏng tay khiến tên cảnh vệ bị giữ trong tay rơi xuống mặt đất nhưng Lam Tích lười biếng không thèm liếc nhìn lấy một lần, nàng vào thang máy ấn xuống tầng dưới.

 

Trong thang máy có camera, Lam Tích đương nhiên cũng chú ý tới nhưng sắc mặt nàng không có gì thay đổi ngược lại còn hướng về phía camera nháy mắt cười tinh nghịch. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên, lấy súng ra nhắm vị trí ốc vít bốn phía thang máy rồi bắn phá xuyên qua. Tấm sắt đỉnh thang máy bị bung ra, Lam Tích dùng lực nhảy lên đẩy tấm sắt ra, hai tay bám vào chỗ trống trèo lên, lúc đi lên trên nàng còn hướng về phía camera hôn gió.

 

Camera vẫn hoạt động bình thường nhưng bên phòng theo dõi lại không có người sống chú ý.

 

Bên trong phòng theo dõi, mấy bảo vệ đều đã ngã xuống nằm trên mặt đất hoặc gục xuống bàn, bọn chúng đã không thể mở miệng nói được nữa bởi vì bọn chúng đã là người chết.

 

Số tầng thang máy không ngừng tăng lên. Bảo vệ nhìn thấy có người lên lầu, vội vàng hướng bộ đàm hỏi: “Người nào đang đi lên đây?”

 

Nhưng không có ai trả lời, bảo vệ cau mày hỏi lại nhưng bộ đàm vẫn không có truyền tới thanh âm đáp lại. Mấy bảo vệ ở đó cảm thấy không đúng lập tức lấy súng nhắm ngay cửa thang máy.

 

Thang máy phát ra tiếng “đinh” mở cửa, mấy bảo vệ nắm chặt lấy súng chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

 

Bất quá trong thang máy không có người, là trống không.

 

Không có ai? Mấy bảo vệ giữ súng lục cẩn thận tới gần, nhưng không phát hiện có điều gì khác thường.

 

“Thang máy có trục trặc?” Một bảo vệ nhịn không được than thở, mà lúc này lại có tiếng “đinh”, thang máy phải đóng cửa.

 

Lam Tích ngửa người xuống, súng trong tay nàng không chút do dự bóp cò.

 

Mấy bảo vệ nhìn thấy thang máy đóng lại đều thở dài nhẹ nhõm. Không ai nghĩ đến sẽ có người từ phía trên nhảy xuống, bọn họ vội vàng muốn giơ súng lên nhưng thủ pháp bắn súng của Lam Tích rất nhanh chuẩn, một phát chí mạng.

 

Trong nháy mắt thang máy đóng lại mấy bảo vệ bên ngoài đều đã bị thương rồi ngã xuống. Lam Tích nhảy xuống, ấn nút mở cửa, cửa thang máy lại “đinh” mở ra, đập vào mắt nàng là mấy người bảo vệ đang nằm trên mặt đất.

 

Lam Tích vừa đi ra thang máy thuận tay bắn thêm một phát lên người bảo vệ còn chưa chết cho người này chết nhanh hơn một chút.

 

Khi Tô Thấm Hảo đẩy cửa phòng theo dõi đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc.

 

Có người tới trước rồi? Tô Thấm Hảo không dám chắc đi tới kiểm tra mạch đập mấy người bảo vệ, quả thật đều đã chết. Tô Thấm Hảo ngược lại còn cười rộ lên.

 

Thủ pháp này nàng rất quen thuộc, nàng hoàn toàn xác định là do Lam Tích làm. Xem ra Lam Tích đã tới đây rồi, hơn nữa còn mới rời đi không lâu.

 

Tô Thấm Hảo nhìn về phía màn hình theo dõi, nhìn thấy có một người được rất nhiều bảo tiêu che chở từ một căn phòng đi ra. Tô Thấm Hảo phóng đại hình ảnh lên, thấy rõ người được bảo bộ, sắc mặt không tốt nhíu mày.

 

Nếu nàng nhìn không nhầm thì người này chính là Allen. Có lẽ là do Lam Tích nháo lớn kinh động tới Allen cho nên Allen đang chuẩn bị rời đi.

 

Thoạt nhìn Allen không giống như bị kinh hoảng, Tô Thấm hảo cảm thấy có chút không thích hợp nhưng nàng rất nhanh từ hình ảnh theo dõi được trông thấy Lam Tích. Lam Tích đang truy đuổi về hướng Allen, chẳng qua là do gặp trở ngại đang cùng mấy bảo tiêu bắn súng. Tô Thấm Hảo không do dự vội vàng chạy ra khỏi phòng theo dõi đuổi theo.

 

Trước khi nàng đi, Lam Tích đã giải quyết hoàn hảo bên trong khiến người ta khó có thể nhận ra phòng kiểm soát đã không còn người sống.

 

Cánh tay Lam Tích bị trầy da nhưng không gây trở ngại thủ pháp bắn súng nhanh chuẩn của nàng.

 

Đứng chắn ở hành lang có rất nhiều bảo tiêu khó có thể đi qua. Lam Tích cắn môi, thay đổi ý định, nàng đột nhiên nhanh chóng nhảy qua hành lang đối diện, giây tiếp theo nơi nàng xuất hiện lập tức có tiếng súng, Lam Tích ngắm bắn không chút do dự, nàng liền đẩy cửa sổ đi ra ngoài.

 

Lam Tích đứng trên bệ cửa, nghĩ muốn bước qua cửa sổ bên kia nhưng khoảng cách hai cửa sổ không tính là gần, cũng rất cao, gió thổi mạnh tới như muốn cười nhạo Lam Tích không biết tự lượng sức mình.

 

Bất quá Lam Tích đối với chuyện này giống như đã luyện tập quen rồi, nàng dựa lưng vào vách tường dùng lực nhảy về hướng bên cạnh, nắm chắc lấy bệ cửa sổ, Lam Tích thở nhẹ rồi tiếp tục nhảy tới bệ cửa sổ trước mặt vài lần, cuối cùng dừng lại ở một bên cửa sổ.

 

Nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, bảo tiêu ở hành lang đều nắm chặt súng, thận trọng tiến về phía bên này thăm dò. Bảo tiêu hướng súng về trước xem tới nhưng không thấy có người, hắn không khỏi sửng sốt.

 

“Không có người.” Hắn xoay người hướng người phía sau báo lại, mà sau lưng lại nghe thấy có thanh âm thủy tinh.

 

Lam Tích từ hành lang đuổi tới đập vỡ cửa thủy tinh đi vào, lập tức giơ súng đối với người ở trong.

 

Ai cũng không nghĩ tới sẽ có người từ phía sau đi ra,nhưng người này còn chưa kịp xoay người đã trở thành bia sống cho Lam Tích ngắm bắn.

 

Lam Tích thay băng đạn, nhanh chóng hướng Allen đuổi tới.

 

Nói thật nhiệm vụ đến nước này kỳ thật đã không cần phải… tiến hành lần nữa. Đối phương đã biết có người muốn giết hắn, đã có phòng bị, nhiệm vụ đã thất bại một nửa, rất khó tiếp tục làm tiếp vì đối phương đã biết bộ dạng nàng thế nào.

 

Nhưng nếu nhiệm vụ này lại không tiếp tục hoàn thành, nếu ngày sau Allen để lộ bộ dạng của mình thì thật sự là phiền toái lớn. Lam Tích nhất định phải giải quyết xong phiền toái này.

 

Không sợ người đã có phòng bị, chỉ cần là boss ra lệnh Lam Tích chỉ có thể nhận nhiệm vụ.

 

Chẳng qua nội gián đến tột cùng là ai?

 

Nhiệm vụ lần này của Lam Tích không có tính chất giữ bí mật, có không ít người biết đến. Như vậy rất khó có thể xác định ai mới là nội gián, hơn nữa có vẻ như nội gián này cùng Monica có liên quan. Lam Tích cảm giác không ổn, một sát thủ cùng một đặc công quốc công có thể liên quan gì chứ? Nàng nhất thời nghĩ không ra nhưng nàng không hề có dự cảm tốt.

 

Nội gián có thể là bất cứ kẻ nào, đương nhiên cũng có thể là Tô Thấm Hảo.

 

Lam Tích không thể hoàn toàn tin tưởng Tô Thấm Hảo cho nên nàng rời đi Tô Thấm Hảo tự mình hoàn thành nhiệm vụ. Nàng sợ Tô Thấm Hảo là nội quỷ đến lúc bản thân chết như thế nào cũng không biết.

 

Trên thực tế, những người làm công việc này không thể hoàn toàn tin tưởng một người, đây là việc hoàn toàn không có khả năng.

 

Bởi vì lúc ngươi tin tưởng cũng là lúc ngươi có thể sẽ bị đối phương giết chết.

 

Bị người tin tưởng phản bội, loại tư vị khổ sở này vào thời điểm huấn luyện Lam Tích đã cảm thụ qua. Nàng không thích tư vị đó, không muốn lại phải cảm nhận lần nữa.

 

Cho nên dù Tô Thấm Hảo có là nội gián, Lam Tích cũng không lo lắng nàng phản bội, bởi vì nàng luôn nắm chắc con dao trong tay tùy thời đâm vào trái tim Tô Thấm Hảo.

 

Mà lúc này Tô Thấm hảo đi theo bước của Lam Tích, đi ra từ thang máy nhìn thấy bảo vệ đã chết nàng biết nàng không đi sai.

 

Nghe tiếng súng gần đó, cước bộ Tô Thấm Hảo nhanh hơn, sau đó nhìn thấy Lam Tích chạy qua chỗ rẽ hành lang. Trên mặt Tô Thấm Hảo vui vẻ, nàng không thể gọi Lam Tích lại, chỉ có thể đuổi theo nàng.

 

Phía trước truyền đến tiếng đạp cửa, hiển nhiên là do Lam Tích mất kiên nhẫn làm ra.

 

Tô Thấm Hảo chạy đến chỗ rẽ hành lang, tính toán tiếp ứng Lam Tích bất cứ lúc nào nhưng nàng chờ đợi lại không nghe thấy có động tĩnh gì. Tô Thấm Hảo không khỏi thay đổi sắc mặt.

 

Rất yên tĩnh, điều này không thích hợp. Nơi có Lam Tích xuất hiện sao có thể im lặng như vậy? Tại sao một tiếng súng cũng không có? Tô Thấm Hảo cảm thấy trong lòng không ổn, nàng vội vàng muốn đi xem lại nghe bên kia hành lang truyền tới tiếng bước chân, Tô Thấm Hảo chỉ có thể giấu mình không nhúc nhích.

 

Theo thanh âm thì những người này bước vào căn phòng mà Lam Tích mới tiến vào.

 

Tô Thấm Hảo đứng ở đó chờ, không có tiếng súng vang lên.

 

Lam Tích đã xảy ra chuyện?

 

Lam Tích đã xảy ra chuyện!

 

Tô Thấm Hảo lấy gương nhỏ trong túi ra cẩn thận hướng về hành lang, thông qua mặt gương xem tình huống hành lang.

 

Một nữ nhân mặc áo khoác gió bị kéo đi ra, Tô Thấm Hảo lập tức thay đổi sắc mặt, là Lam Tích! Chính là bộ dạng của Lam Tích, tựa hồ không có năng lực phản kháng.

 

Người ở hành lang có không ít, trong lòng Tô Thấm Hảo lo lắng nhưng không thể tùy tiện hành động. Cố tình lúc này một bảo tiêu bị mặt gương phản quang tới, hắn nhìn về phía hành lang liền thấy được mặt gương, lập tức hô lớn: “Người nào?”

 

Tô Thấm Hảo vội rút tay về mà ngay sau đó nơi nàng vừa mới rút về đã thấy có viên đạn bắn tới.

 

Tô Thấm hảo biết hiện tại nàng không có cách nào cứu Lam Tích, nàng chỉ có thể cắn răng đưa ra quyết định. Đột nhiên nàng chạy về hướng cửa sổ rồi nhảy xuống, cũng may Lam Tích đã đập vỡ trước khiến nàng nhanh chóng chạy đi.

 

Chờ bảo tiêu đuổi tới trước cửa sổ nhìn xuống đã không còn thấy thân ảnh của Tô Thấm Hảo.

 

Chương 22

Allen đến khách sạn để bàn chuyện làm ăn nên đương nhiên phải do chính hắn ra mặt. Lam Tích nghĩ đến điều đó mới đến khách sạn hắn bàn chuyện xuống tay.

 

Chính là Lam Tích nghĩ tới, Tô Thấm Hảo nghĩ tới, Allen cũng có thể nghĩ tới.

 

Allen biết có sát thủ muốn giết mình chẳng lẽ sẽ ngồi chờ chết sao?

 

Lam Tích dù biết đây là một cái bẫy vẫn phải nhảy vào, bởi vì boss đã ra lệnh, nếu nàng vì bảo vệ bản thân không hoàn thành nhiệm vụ thì trở về cũng không có kết quả tốt.

 

Vốn hết thảy đều coi như thuận lợi, thẳng đến khi Lam Tích đá văng cánh cửa kia, nàng thấy ở phòng theo dõi thấy được đây là căn phòng Allen tới đàm phán nhưng hiện tại trong phòng không hề có một ai.

 

Xem ra Allen đã rời đi. Lam Tích suy nghĩ muốn lập tức ra ngoài đuổi theo, sau phát hiện không biết khi nào cửa đã đóng lại. Lam Tích mở cửa muốn đi nhưng cửa không chịu mở, Lam Tích không muốn phí thời gian, nàng dùng súng nhắm ngay vào cửa, đang lúc muốn động súng thì nghe thấy có mùi rất gay mũi.

 

Trên thực tế mùi này vẫn luôn hiện diện, nhưng do Lam Tích vừa mới vào phòng lúc thần kinh khẩn trương chuẩn bị tùy thời ứng phó mọi thời điểm ngược lại bỏ qua mùi này. Hiện tại nàng cảnh giác đã không còn kịp, nàng hít quá nhiều mùi này rồi, sắc mặt Lam Tích thay đổi, vội vàng che mũi, tay kia muốn dùng súng phá hư cửa nhưng tay như không còn lực, súng rơi xuống đất, cả người Lam Tích như bị gây tê ngã xuống trên đất.

 

Chờ tới khi lấy lại ý thực đã là nửa giờ sau.

 

Lam Tích có thể nhận thấy bản thân ngồi ở ghế trên, hai tay bị trói ở hai bên sườn ghế, trong lòng thầm kêu khổ nhưng không khẩn trương, dù sao có khẩn trương cũng không giải quyết được vấn đề.

 

Lam Tích cảm thấy cả người mềm nhũn, nàng mới tỉnh, thân thể cũng đang chịu khống chế liền từ từ nhắm hai mắt lại giả vờ như đang còn hôn mê, tay lắng nghe động tĩnh xung quanh.

 

Nghe tiếng bước chân trong phòng có bốn người, mà nghe thanh âm mỗi người đều có mang súng liên thanh, hiển nhiên mười phần cảnh giác chính mình.

 

“Nữ nhân xinh đẹp này thật sự đuổi giết ông chủ sao? Thấy thế nào cũng không giống.” Một bảo tiêu nắm chắc súng đánh giá Lam Tích đang hôn mê cùng người bên cạnh nói thầm.

 

“Ngươi là chưa thấy được bộ dáng giết người của nàng rồi, cũng khó trách ông chủ sợ, chính ta xem cũng phát run.” Hai người nói thầm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lam Tích đã mở mắt ra đang lẳng lặng nhìn về phía bọn họ, hai người không khỏi sửng sốt, nghĩ đến lời nói mới đàm luận, sau lưng đều đã phát lạnh.

 

“Gọi ông chủ mấy người đến đây.” Lam Tích thậm chí còn có tâm tình cười một chút: “Tôi nghĩ ông chủ các người cũng muốn gặp tôi.”

 

Nghe người báo cáo Lam Tích đã tỉnh, Allen đích xác rất nhanh đã đi tới.

 

“Nếu nhìn bộ dạng hiện tại của cô, tôi thật sự không muốn tin rằng cô là người tới giết tôi đấy.” Thấy Lam Tích bị chế ngự, Allen không lo lắng nàng phản kháng, an tâm ngồi đối diện. Hắn nhìn Lam Tích biểu tình im lặng, thích thú nói.

 

“Mặc kệ ông tin hay không, tôi đều đã bị bắt.” Lam Tích cười tự giễu, cúi đầu nhìn tay bị trói, bất đắc dĩ nhún vai. Allen thấy nàng cười khẽ nhịn không được đối với nàng sinh ra hứng thú: “Tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề.”

 

“Ông muốn hỏi căn cứ Scavenger ở đâu sao?” Lam Tích chớp mắt, hỏi ngược lại, Allen lúc này cũng có hứng thú nhếch mày nhìn nàng:: “Sao cô biết?”

 

“Này cũng không khó đoán, rất nhiều người đều muốn biết.” Lam Tích nghiêng đầu cười: “Tôi tìm biện pháp để giết ông, ông muốn diệt trừ uy hiếp Scavenger cũng là chuyện bình thường.”

 

“Cô rất thông minh.” Allen nhìn nàng gật gật đầu: “Vậy cô có thể nói tôi biết hay không? Nếu cô nói cho tôi biết, tôi sẽ tha mạng cho cô.”

 

“Tôi sẽ nói cho ông.” Câu trả lời nằm ngoài dự kiến Allen, Lam Tích còn nói tiếp: “Nhưng ông cũng phải trả lời vấn đề của tôi.”

 

Allen nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cô hỏi đi.”

 

“Tôi muốn biết là ai nói cho ông biết là ta tới giết ông.” Lam Tích mở miệng, Allen không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, có chút do dự, Lam Tích thấy hắn không trả lời, cười tự giễu: “Ít nhất sau khi tôi chết cũng phải tìm tên đó tới ám, bằng không ngay cả ai hại bản thân cũng không biết, rất oan ức đấy.”

 

“Người nói cho tôi biết cô sẽ tới giết tôi chính là người cùng cô đến dạ điếm.” Allen cảm thấy vấn đề này đối với hắn cũng không có gì trở ngại cho nên trả lời, Lam Tich nghe hắn trả lời xong, hơi hơi nhăn mi: “Người cùng tôi tới?”

 

Người cùng mình tới? Là Tô Thấm Hảo? Lam Tích có chút không xác định, câu trả lời nàng khiến nàng có chút kháng cự, cho dù nàng cũng không muốn thừa nhận, nàng không hi vọng nội gián là Tô Thấm Hảo.

 

Bởi vì nếu là Tô Thấm Hảo, vậy chứng minh Tô Thấm Hảo đối tốt với bản thân đều là giả, điều này làm cho trong lòng Lam Tích dâng lên cảm giác không rõ tư vị. Nàng tuy rằng không tin Tô Thấm Hảo, trong lòng nàng Tô Thấm Hảo quả thật cùng người khác bất đồng.

 

“Đúng.” Allen gật đầu.

 

“Vậy vì sao ông lại tin tưởng nàng?”

 

“Chuyện này đối với tôi cũng đâu có gì xấu, không phải sao?” Allen nhún vai: “Huống hồ yêu cầu của nàng không quá khó.”

 

“Yêu cầu của nàng?” Lam Tích khó hiểu nhíu mày: “Yêu cầu gì?”

 

“Nàng ta muốn “anh hùng cứu mỹ nhân.” Bản thân Allen cũng không lý giải được, mà Lam Tích nghe lời nói của hắn có chút hiểu rõ, Allen không chú ý tới vẻ mặt của nàng, tiếp tục nói: “Con người tôi không muốn đồng thời đắc tội hai loại người, một loại là nhóm người sát thủ như cô, một còn lại là đặc công. Cả hai đều rất khó đối phó, cho nên nghe lời nàng nói, dù sao cũng coi như giúp chính tôi.”

 

Nghe thế Lam Tích đã hoàn toàn hiểu được, người mật báo không phải Tô Thấm Hảo, mà là Monica.

 

Nguyên lai kết quả là như vậy, đáp án này làm cho Lam Tích không nhịn được cười rộ lên: “Nhưng ông phải lại đây, ta sẽ noi cho ông bằng không nếu bị tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ bị tổ chức đuổi giết.”

 

Vốn Lam Tích đáp ứng sảng khoái như vậy khiến Allen không khỏi hoài nghi nàng có gian trá, lại nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Tích có chút yên tâm, huống hồ Lam Tích bây giờ đã bị khống chế, trong phòng đều là người của hắn. Hắn cũng không cần quá lo lắng, vừa đi tới vừa cười nhạo: “Tôi nghe mấy người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô hiện tại làm như vậy chính là ý này sao?”

 

“Tôi bất quá chỉ muốn sống, không cần tìm nhiều lý do như vậy.” Lam Tích hừ một tiếng, thấy Allen đi đến trước người lại lắc đầu: “Ông tới gần một chút, tôi chỉ có thể nói cho một người nghe.”

 

Allen có chút không kiên nhẫn, lại muốn Lam Tích mau chóng nói ra căn cứ tổ chức Scavenger ở đâu cho nên chỉ có thể đưa tay tới chờ Lam Tích mở miệng.

 

Lam Tích chậm rãi mở miệng, không có phát ra âm thanh mà có một đạo ánh sáng theo miệng nàng phun ra đâm vào cô Allen, mà đồng thời dùng sức đứng lên, đem tay bị còng vào ghế giơ lên nện vào người Allen, Allen kêu một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, Lam Tích vội vàng dùng tay còn lại bắt lấy hắn che ở trước người.

 

Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, chờ mấy bảo tiêu phản ứng tới đây đã thấy Lam Tích đêm Allen chắn trước người.

 

“Tôi xem ai dám động.” Tuy rằng tay Lam Tích bị còng với ghế nhưng vẫn có thể hoạt động, hiện tại nàng để tay đặt tại cổ Allen, trên cổ Allen có một lưỡi dao đã cắt vào da, máu chảy xuống nền mà Lam Tích dùng lực một chút đều có thể đoạt mạng Allen.

 

Bất quá chỉ trôi qua mấy giây mà tình thế đã nghịch chuyển, mấy bảo tiêu giơ súng liên thanh lên nhưng không dám làm ra động tác khiến Lam Tích hiểu lầm, Lam Tích đem Allen che ở trước người, bản thân cẩn thận núp ở phía sau phòng bị bảo tiêu tùy thời nố súng, nàng từ từ cẩn thận cùng Allen ra ngoài.

 

Bảo tiêu đồng loạt theo sát Lam Tích không dám sơ suất, Lam Tích lùi từng bước bọn họ cùng lui theo, trong lòng Lam Tích lo lắng. Đúng lúc này chợt nghe có tiếng súng cách đây không xa, bảo tiêu không khỏi có chút mờ mịt mà lúc này Lam Tích nhanh lui về sau đem Allen kéo tới góc hành lang, trên tay dùng sức lưỡi dao liền cắt đứt cổ Allen, thừa dịp bảo tiêu không có đuổi theo, Lam Tích đem ghế ra sức đập trên tường phá đi. Lúc này tiếng bước chân của bảo tiêu đã tới rất gần, Lam Tích chỉ có thể dùng dùng hết khí lực chạy về phía trước, nhìn thấy có góc trốn liền vội vàng chạy vào mà nơi nàng vừa mới đúng đã có tiếng súng bắn.

 

Lam Tích thu hồi tâm tình, cước bộ không ngừng chạy tới, nhìn trong góc có một căn phòng liền vội vã đẩy cửa đi vào nhưng vào trong rồi sắc mặt Lam Tích thay đổi.

 

Đây là phòng cơ sở dữ liệu, không có cửa sổ, ba mặt đều là tường. Lam Tích oán hận dậm chân, chẳng lẽ chính mình thật sự sẽ chết ở đây? Vũ khí trên người Lam Tích đã bị lấy đi, nàng chỉ có thể kiên nhẫn nghe động tĩnh ngoài cửa, bên ngoài truyền đến tiếng súng, nghe không xa lắm, mục tiêu không phải bên này? Có ai vào đây sao? Tô Thấm Hảo sao? Lam Tích không dám chắc, nàng nghe bên ngoài thoáng im lặng, cẩn thận bước ngoài, kỳ quái là bên góc hành lang không có bảo tiêu đuổi tới, Lam Tích cảm thấy kì lạ, nàng tiến hai bước đi ra ngoài, nhìn đối diện thấy Tô Thấm Hảo mà hành lang không có bảo tiêu, thi thể Allen cũng không thấy, hiển nhiên đã bị bảo tiêu mang đi.

 

Thật sự là Tô Thấm Hảo, nàng thật sự đến đây! Lam Tích có chút vui sướng nhưng tươi cười trên mặt rất nhanh chuyển thành hoảng sợ 

 

“Tiểu Tích!” Tô Thấm Hảo kinh hỷ nhìn thấy Lam Tích đi tới, trên mặt là nụ cười thoải mái, nàng vội vàng muốn chạy tới nhưng Lam Tích hướng nàng hô to: “Đừng tới đây!”

 

Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì, có nguy hiểm? Tô Thấm Hảo nắm chặt súng, không cần biết nguyên nhân là gì nàng cũng không dừng lại.

 

“Đứng lại, đứng ở đó!” Lam Tích không khống chế được, nàng không ngừng hô to, nhìn thấy Tô Thấm Hảo càng ngày càng gần không khỏi càng tuyệt vọng.

 

Vách tường phía trên có một thứ hình khối màu đen, rất khó làm người ta chú ý tới nhưng Lam Tích liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là bom tạc, mặt trên có con số màu đỏ hiện lên, hệt như là thời gian đoạt mạng đếm ngược.

 

Chương 23

 

Trách không được, trách không được tất cả bảo tiêu đều ly khai. Bọn họ là muốn bức tử chính mình! Lam Tích rất rõ uy lực của bom tạc này, nàng thấy Tô Thấm Hảo đã chạy tới gần bom vội vàng hướng nàng mạnh phất tay: “Lui về sau, lui về sau!”

 

Rốt cuộc nhận thấy được Lam Tích thất thố, nghe thấy Lam Tích khàn giọng la lên, Tô Thấm Hảo có chút mờ mịt, nàng theo bản năng lùi lại mấy bước nhưng mấy bước đó căn bản không đủ, nhìn thấy con số màu đỏ hiện lên càng chạy ngược nhanh hơn, Lam Tích đột nhiên hướng Tô Thấm hảo vọt tới, túm Tô Thấm Hảo chạy về phía trước mà lúc này bom tạc trên tường không có dừng chạy ngược giây nào, tiếp theo liền “oanh” một tiếng, bom nổ mạnh.

 

Phía sau mang theo nhiệt khí hướng hai người đuổi tới, hai người bị bom nổ phía sau đẩy ra ngoài, đụng vào tường cuối hành lang rồi ngã xuống đất, kế tiếp nhìn thấy ánh lửa lan tới trước mắt, Lam Tích chịu đựng đau đớn trên người đứng lên kéo Tô Thấm Hảo chạy xuống dưới nhưng ngọn lửa so với các nàng càng nhanh hơn, cơ hồ không tới một giây ánh lửa đã tràn tới vị trí ban này của hai người, phía sau là nhiệt cực nóng bức người, hai người không chạy được cùng lăn xuống dưới bậc thang.

 

Mà trong nháy mắt lăn xuống, Tô Thấm Hảo mạnh mẽ đem Lam Tích ôm ở trong ngực, gắt gao bảo vệ nàng ở trong lòng, Lam Tích kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng nhưng thời điểm này nàng đã không còn kịp hỏi gì khác chỉ có thể túm chặt áo Tô Thấm Hảo.

 

Hai người lăn xuống dưới chót tầng lầu, nhiệt khí tiêu tán bớt đi, thấy nguy hiểm đã lùi lại, hai người nhìn nhau cười, nhất là Tô Thấm Hảo, nàng cười càng rực rỡ hơn, không chỉ bởi vì sống sót sau tai nạn mà còn bởi vị trong lòng thoải mái.

 

Nhìn thấy Lam Tích cười, chất vấn cùng tâm tình ảo não trong lòng Tô Thấm Hảo nháy mắt đều tan thành mây khói.

 

Hai người bị nhiệt khí tổn thương, sau lưng quần áo đều đã cháy đen, nhất Tô Thấm Hảo, sau lưng còn bị bỏng mấy chỗ, thập phần chật vật, hai người nâng nhau đứng lên. Tô Thấm Hảo lấy ra súng đưa cho Lam Tích hai khẩu, Lam Tích nhướn mày nhận lấy, hai người liền đỡ nhau khập khiễng đi xuống dưới lầu.

 

“Nhiệm vụ hoàn thành sao?” Tô Thấm Hảo hỏi.

 

“Đương nhiên.” Lam Tích nheo mắt cười mang theo tia đắc ý, Tô Thấm Hảo cảm thấy chính mình nhất định đã yêu nàng mê mệt rồi, nếu không sao lại chỉ vì động tác đơn giản như thế cũng khiến nàng cảm thấy vui vẻ?

 

“Có bị thương không?” Tô Thấm Hảo nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nghiêng đầu nhẹ hỏi bên tai Lam Tích. Lam Tích không trả lời, giơ khẩu súng trong tay hướng nàng cười, Tô Thấm Hảo nhìn nàng, khóe môi cũng tự động nhếch lên.

 

Tôi nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện, Tô Thấm Hảo nghĩ, cũng giơ súng cảnh giác đi về phía trước.

 

Vài tiếng súng vang lên, rất nhanh liền xảy ra hỗn loạn, cùng với người bị trúng đạn đau đớn kêu lên.

 

 

“Sao rồi, lần này không nhảy xuống phi cơ nữa à?” Người lái phi cơ là Hồng Ưng, ngồi cạnh Tô Thấm Hảo trêu chọc. Sắc mặt Tô Thấm Hảo vì lời nói của hắn có chút cổ quái, mà Lam Tích cũng vì lời nói của Hồng Ưng nghi hoặc nhìn qua.

 

“Có chuyện gì tôi không biết sao?” Lam Tích ngồi ở sau thành công bị dời lực chú ý, nàng cười gian trá người người hỏi, Hồng Ưng vừa mới mở miệng đã bị Tô Thấm Hảo bịt kín miệng. Hồng Ưng không dự đoán được nàng sẽ làm thế, tay đang lái phi cơ lệch qua khiến phi cơ đang bay bị nghiêng. Hồng Ưng vội vàng điều khiển phi cơ lại, Lam Tích xem bộ dạng hai người càng thêm hiếu kì: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Hồng Ưng kiêng kị nhìn bộ dạng muốn giết người của Tô Thấm Hảo, cười ha ha: “Tôi cũng không muốn nhảy xuống phi cơ a.”

 

Thấy Hồng Ưng không nói, Lam Tích liền quấn quýt hỏi Tô Thấm Hảo. Tô Thấm Hảo làm sao đem chuyện dọa người như thế nói cho nàng? Ấp úng không chịu nói, Hồng Ưng nhìn bộ dạng khó xử của nàng bật cười nhưng nụ cười rất nhanh liền biến mất không thấy, trong mắt chợt lóe tinh quang.

 

Tô Thấm Hảo chú ý tới biểu tình thay đổi của Hồng Ưng, cười ảm đạm, từ chối cho ý kiến.

 

Nàng biết, thích Lam Tích không chỉ có chính mình.

 

Bất quá không vấn đề gì, nàng sẽ khiến Lam Tích chỉ thích mình.

 

 

Tổ chức có chuyện nội gián, Lam Tích báo cáo cho boss, nàng không thể tín nhiệm người khác, chuyện càng ít người biết càng bớt phiền toái.

 

“Cô cảm thấy nội gián này là ai?” Thanh âm máy móc truyền tới, ở trong phòng trống vang lên khiến người cảm thấy không nhịn được mà rét lạnh.

 

“Tôi không biết.” Lam Tích lắc đầu: “Tôi không thể xác định.”

 

“Theo như cô nói, Monica kia là cố ý tìm tới cô?”

 

“Đúng.” Lam Tích trầm ngâm mở miệng: “Nàng biết trước nhiệm vụ của tôi còn đem nhiệm vụ đó nói cho Allen cho nên Allen có phòng bị.”

 

“Nội gián này cùng Monica hợp tác?” Thanh âm truyền tới không nghe rõ nam nữ hay tâm tình nhưng Lam Tích vẫn chảy mồ hôi lạnh, giống như cảm giác được hiện tại tâm tình của boss không tốt, nàng không khỏi nhẹ cắn môi, không biểu lộ tâm tình khẩn trương.

 

“Có lẽ là vậy.” Lam Tích châm chước nói, tận lực không để mình nói sai khiến boss bất mãn.

 

“Cứ vậy đi. Về sau cẩn thận một chút, chuyện này không được nói cho người khác.”

 

“Vâng.” Lam Tích lên tiếng trả lời, từ bên kia máy không còn truyền tới thanh âm, Lam Tích thở nhẹ, lau lau mồ hôi trên trán, nàng ngồi lại một chút làm dịu tâm tình mới đứng dậy đi ra ngoài.

 

Kết quả đi ra ngoài liền nhìn thấy Tô Thấm Hảo đứng ở hành lang, Lam Tích sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới nàng ở nơi này. Tô Thấm Hảo dựa vào thang cuốn nhìn về bên ngoài cửa sổ, nàng nghe được có thanh âm nhìn qua, nhìn thấy Lam Tích vội vàng khẩn trương đi tới: “Boss nói sao rồi? Nhiệm vụ hoàn thành có vừa lòng không?”

 

Lam Tích cười gật gật đầu, nàng che giấu rất tốt, cười ngọt ngào, nhưng Tô Thấm Hảo vẫn nhận thấy nàng đang bất an. Tô Thấm Hảo đột nhiên cầm tay Lam Tích, nhanh đến mức Lam Tích không có cách nào cự tuyệt. Lam Tích có chút vô thố cúi đầu, nhìn thấy hai người cùng nắm tay, hai tay nàng cùng nắm chặt, thoạt nhìn như là một đôi vô cùng thân mật, Lam Tích cười nhạt, không có ý tránh ra.

 

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, nhìn Tô Thấm Hảo đang khẩn trương chờ chính mình khiến trong lòng Lam Tích có cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này tốt lắm. Lam Tích nghĩ thế nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài.

 

“Cô sao biết tôi ở đây?” Lam Tích bị nàng nắm tay, đi cùng nàng về phía trước, nhịn không được hỏi.

 

“Ben nói nhìn thấy cô ở bên này.”

 

“Cô kéo tôi đi đâu?” Lam Tích hỏi nàng.

 

“Đi theo tôi.” Tô Thấm Hảo cười đắc ý, vẻ mặt như chuẩn bị dâng vật quý lên. Lam Tích tuy cảm thấy kì lạ nhưng vẫn đi theo nàng.

 

Có người trên lầu dựa vào thang cuốn vô tình nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, cúi đầu nhìn thấy dưới lầu có hai người đang vô cùng thân mật, không khỏi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm các nàng, vẻ mặt âm u.

 

“Hâm mộ sao?” Một người nhàn nhã tiêu sái đi tới, mang theo vẻ mặt thấu hiểu, Andy liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ.

 

“Thế nào, hai người lúc trước không phải tốt lắm sao?” Ben hất đầu về phía Tô Thấm Hảo: “Bởi vì Lam Tích mà cãi nhau?” Ngữ điệu mang theo tia chế nhạo, Andy nhìn hắn cười lạnh: “Tôi hâm mộ thì sao? Ít nhất so với người nào đó thì tốt hơn nhiều. Tôi chỉ cần nhìn thấy nàng đã thỏa mãn, còn cậu, đến cả một bóng lưng cũng không còn để nhìn.”

 

Bởi vì lời nói của hắn, sắc mặt Ben liền cứng ngắc. Andy nhìn dáng vẻ của hắn hừ một tiếng, xoay người rời đi.

 

“Cuối cùng là cô muốn tôi xem gì vậy?” Lam Tích bị Tô Thấm Hảo kéo vào phòng của nàng, Tô Thấm Hảo thủy chung là bộ dạng thần bí: “Nhắm mắt lại.”

 

“Còn nhắm mắt sao?” Lam Tích trừng mắt liếc nàng, Tô Thấm Hảo vẫn kiên trì. Hôm nay tâm trạng Lam Tích rất tốt, phá lệ nhắm mắt lại: “Nhanh lên cho tôi xem là đồ vật thần bí gì.”

 

Tô Thấm Hảo cười thích thú, nàng chắc chắn Lam Tích nhắm mắt rồi mới từ ngăn kéo lấy ra thứ nàng muốn đưa cho Lam Tích.

 

Theo ngăn kéo lấy ra chính là hai thanh kiếm sắc bén, Tô Thấm Hảo đưa kiếm tới trước mặt Lam Tích, một bộ dạng dâng hiến vật quý: “Mở mắt ra đi.”

 

Lam Tích mở mắt nhìn thấy kiếm trước mắt có chút khó hiểu: “Cô làm gì vậy?”

 

“Tặng cô.” Tô Thấm Hảo cười nhìn nàng.

 

“Tặng tôi sao?” Lam Tích nghiêng đầu liếc nhìn nàng, tiếp nhận kiếm đáng giá, không khỏi cười nhẹ, là MDK – chó điên, có thể nói là lưỡi kiếm hoàn mỹ nhất thế giới, nhìn thấy Lam Tích thích nó, Tô Thấm Hảo cúi đầu giương môi cười.

 

“Cô sao lại có nó?” Lam Tích một tay thử kiếm, có thể nghe thấy tiếng xé gió sắc lẹm.

 

“Đây là chiến lợi phẩm của tôi.” Tô Thấm Hảo cười đắc ý nhướn mày: “Của một vị sĩ quan đạt được.”

 

Lam Tích hiểu được ý nàng, hiển nhiên hai thanh kiếm này hẳn là của vị sĩ quan đó cất giữ, lại bị Tô Thấm Hảo mang về đây, về phần kết cục của vị sĩ quan đó, Lam Tích lười suy nghĩ, nàng do dự nhìn Tô Thấm Hảo: “Thật sự tặng cho tôi?”

 

Tô Thấm Hảo vội vàng gật đầu, sợ Lam Tích không cần, thấy vẻ mặt của nàng Lam Tích không khỏi cười rộ lên: “Nhưng đồ tốt như vậy cô nên giữ cho mình.”

 

“Tôi tình nguyện để cô mang theo nó. Nếu mang theo nó có thể khiến cô an toàn thêm một chút thì nó cũng có chỗ để phát huy tác dụng..” Tô Thấm Hảo chân thành nói, làm cho Lam Tích có chút sửng sốt, nàng cười gật đầu: “Được. Ta nhận lấy nó.” Nàng nói xong liền để kiếm ở trên lưng, Tô Thấm Hảo thấy nàng nhận đồ của mình có chút vui sướng, cười ngây ngô rồi lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng tìm đề tài khác làm dịu không khí: “Kiếm trước của cô đã rơi xuống biển, kim tuyến cũng bị hủy đi, tôi liền nghĩ muốn tìm cho cô vũ khí cận chiến, rồi thấy hai thanh kiếm này, chắc chắn nó rất thích hợp với cô… ” Vốn muốn làm dịu không khí, lại nhìn Lam Tích càng có ý vị thâm trường, Tô Thấm hảo cảm thấy chính mình bắt đầu trì độn, càng nói càng rối hơn, cũng may Lam Tích không để ý.

 

“Tôi rất thích.” Lam Tích vỗ bên hông thanh kiếm, nàng thấy Tô Thấm Hảo như vậy, trong lòng động tình, đột nhiên người nghiêng về trước, khuôn mặt hai người lúc đó cách nhau rất gần, Tô Thấm Hảo ngạc nhiên, động cũng không dám động, ngơ ngác nhìn nàng.

 

Lam Tích nhắm mắt lại, hơi hơi nghiêng mặt, môi của nàng cùng môi của Tô Thấm Hảo nhẹ nhàng cọ xát.

 

Tô Thấm Hảo vừa định giữ lại ôn nhu ấy, Lam Tích đã đứng thẳng người, nàng hướng Tô Thấm Hảo cười khẽ: “Tôi đi đây.” Nàng không do dự, xoay người liền ly khai.a

 

Mà Tô Thấm Hảo giống như bị trúng thuật định thân, vẫn đứng đờ đẫn ở đó, nhìn chằm chằm về phía cửa.

 

Không biết qua bao lâu, Tô Thấm Hảo cúi đầu sờ sờ nơi vừa mới cùng Lam Tích hôn môi, cười ngây ngốc, nụ cười của nàng càng lan rộng, cuối cùng Tô Thấm Hảo không nhịn được cười ra tiếng.

 

Từ khi cùng Lam Tích quen biết, Tô Thấm Hảo tựa như thay đổi thành con người khác, nàng càng cười nhiều hơn, cũng biểu đạt tình cảm nhiều hơn, nhưng những điều này chỉ có với Lam Tích.

 

Lam Tích có hiểu nàng đối với Tô Thấm Hảo rất đặc biệt không?

 

Chỉ có chính cô mới biết.

 

Vậy, Tô Thấm Hảo đối với nàng là đặc biệt sao?

 

Cũng chỉ có chính Lam Tích mới hiểu rõ.

 

Chương 24

 

Tuy rằng nhiệm vụ lần này có rất nhiều trở ngại nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi hoàn thành. Allen đã chết, cố chủ rất vừa lòng, Barbara không có trách phạt, nhưng Lam Tích không cao hứng, nếu ngày đó chỉ cần đi sai một bước thì chính mình sẽ bom tạc chết và liên lụy tới cả Tô Thấm Hảo.

 

Tất cả chuyện này đều là do nội gián.

 

Kiếm trong tay Lam Tích vung lên lóe ra hàn quang, trên mặt nàng là nụ cười thản nhiên nhưng khi hàn quang thanh kiếm lướt qua ánh mắt nàng thì khóe miệng nàng nhếch lên, nụ cười liền thay đổi, nhiều một chút lãnh khốc, bớt đi một chút ngọt ngào, nhưng khi ánh đao chợt lóe thành mặt sau thì không còn hiện nụ cười đó nữa hệt như chỉ là lỗi giác.

 

Nội gián này gây khó khăn cho nhiệm vụ của mình, không ai chắc chắn sẽ không có lần sau. Hơn nữa xem ra nội gián này cùng Monica có quan hệ hợp tác.

 

Trước Lam Tích chưa suy nghĩ cẩn thận được, hiện tại tưởng tượng kỹ càng lại thì một sát thủ cùng một đặc công hợp tác chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao? Nếu tiếp tục đào bới lên thì chuyện này càng khó hiểu.

 

Thật phức tạp, dù sao Monica là người thuộc chính phủ Mỹ, chuyện gì dính tới nàng đều không phải là chuyện đơn giản.

 

Nội gián này, tuyệt không để hắn có thể uy hiếp tới mình, Lam Tích khẽ hừ nhẹ, kiếm trong tay “hưu” một tiếng lao ra ngoài, mũi kiếm đâm thật sâu vào hồng tâm bia ngắm.

 

Cửa được gõ nhẹ nhàng, thái độ rất lễ độ.

 

Lam Tích ném đi một thanh kiếm còn dư một thanh ở trong tay, nàng đăm chiêu thưởng thức kiếm, ngón tay nhẹ vỗ về lưỡi kiếm, nghe được thanh âm bên ngoài tay dừng lại một chút: “Ai?” Lam Tích hỏi.

 

“Tôi là Ben.” Người bên ngoài mở miệng.

 

Lam Tích nhướng mày, tên Ben này là người luôn khiêm tốn, mình với hắn cùng gặp nhau không nhiều, Lam Tích thật sự nghĩ không ra hắn tìm nàng để làm gì.

 

Đi tới mở cửa, thuận tiện lấy xuống thanh kiếm ngắm trên bia, Lam Tích chống tay lên cửa nhìn Ben, hiển nhiên không có vẻ muốn cho hắn đi vào: “Có chuyện gì sao?”

 

Ben có khuôn mặt anh tuấn cũng rất thân sĩ, cho dù Lam Tích biểu hiện thái độ không hữu hảo, vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi.

 

“Cô phải đi sao?” Ben hỏi nàng, Lam Tích gật gật đầu. Nhiệm vụ Allen lần này đã hoàn thành, boss cho nàng mấy ngày nghỉ ngơi, nàng muốn tùy tiện đi đâu đó thư giãn, không tính ở lại căn cứ.

 

“Thanh kiếm rất tốt.” Ben nhìn đến thanh kiếm trong tay Lam Tích không khỏi khen ngợi, Lam Tích cười gật đầu: “Cô đánh nhau rất giỏi phải không?” Nói vài câu vô nghĩa, rốt cuộc Ben mới vào chủ đề chính.

 

Nghe xong lời nói của Ben, Lam Tích đã biết hắn muốn làm gì, nàng gật đầu: “Cũng không tệ.”

 

Ben nghe xong, cười nhẹ, nhìn ra suy nghĩ của hắn, Lam Tích nghiêng đầu đề nghị: “Muốn đi tỉ thí một chút không?”

 

Ben sửng sốt, lập tức gật đầu, hai người không cần nói thêm gì nữa, cùng nhau đi tới phòng tập luyện.

 

Từ trên tầng cao, Andy đang ngồi nhìn phương hướng hai người đi khuất.

 

Ban nãy hắn nói mấy câu kích thích Ben, Ben liền lập tức từ đây chạy xuống đi tìm Lam Tích, hắn tìm Lam Tích để làm gì? Phát tiết tức giận trong lòng? Andy không xác định, hắn đứng lên muốn qua đó nhìn thử nhưng rồi lại ngồi xuống rất nhanh.

 

Hắn tin tưởng Lam Tích sẽ không xảy ra chuyện gì.

 

Trong phòng tập luyện có mấy người, đang luyện tập quyền anh hoặc thực chiến, nhìn thấy Lam Tích cùng Ben tiến vào không có mấy người để ý, không gian trong phòng rất lớn, Ben cùng lam Tích tìm một góc yên lặng.

 

“Bắt đầu?” Ben đeo bao tay hướng Lam Tích hỏi, Lam Tích không có ý muốn mang bao tay lập tức gật đầu. Ben tuy rằng không hiểu nhưng nhìn nàng không mang cũng không có ý bắt buộc. Hắn hít sâu một hơi, xác định Lam Tích chuẩn bị tốt, đột nhiên hướng Lam Tích ra quyền.

 

Sức bật của Ben rất mạnh, nên Lam Tích không tính cứng rắn đối chọi, đầu nàng nghiêng về một bên lắc mình né tránh, Ben đơn giản đem quyền hướng nàng lại vung lên, nhằm mặt Lam Tích mà tới.

 

Tuy rằng lúc trước đã nói là tỉ thí nhẹ nhàng nhưng Lam Tích và Ben đều biết đó cũng chỉ là nói miệng mà thôi.

 

Bọn họ là sát thủ, học đều là nhanh chuẩn, tất cả đều là chiêu thức trí mạng, một khi bắt đầu sẽ rất khó dừng lại, cho nên thấy Ben hướng mặt mình đánh Lam Tích cũng đã suy tính trong dự liệu. Nàng vươn tay muốn đánh lên bả vai Ben, mà Ben tựa hồ đã đoán nàng sẽ làm như vậy, tay kia đã sớm nắm lại chờ ở sau lưng chờ Lam Tích đi vào phạm vi công kích của mình, tay kia sẽ đánh vào bụng của Lam Tích.

 

Lam Tích thấy hắn vung quyền, vội vàng buông tay nhưng một quyền này vẫn không tránh thoát, quyền mạnh mẽ đã đánh trúng nàng một chút, nàng kêu đau đớn, ôm lấy bụng chân không khỏi lùi về sau mấy bước.

 

Lúc này thấy Lam Tích với Ben thật sự đánh nhau đã hấp dẫn người trong phòng chú ý, đã có người vây lại xem trận so đấu này. Một cú đánh trúng Lam Tích làm cho Ben rất vừa lòng, hắn chuẩn bị thừa thắng xông lên chuẩn bị tiến lên thì thấy Lam Tích ngẩng đầu lên.

 

Lam Tích nhìn Ben, tỏ vẻ ủy khuất: “Không phải chúng ta đã nói là chỉ so chiêu nhẹ nhàng thôi sao?”

 

Ben cười hừ một tiếng, bước lên lại vung quyền nhưng Lam Tích đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, hung hăng bẻ xuống, quyền của Ben sẽ không còn lực nữa. Ben kinh ngạc nhìn Lam Tích, Lam Tích lại lên đầu gối, đánh thật mạnh vào bụng của Ben, Ben rên đau đớn, mặt đều đã vặn vẹo.

 

“Đây chỉ là trả lại một quyền mới nãy của anh thôi.”  Lam Tích cười yếu ớt, mà tay kia đè lại bả vai Ben, hai tay đồng thời dùng sức, chợt nghe “rắc” một tiếng, là thanh âm khớp xương bị bẻ lệch, bả vai của Ben đã bị trật khớp.

 

Ben mạnh đẩy cô ra rồi cũng lui về sau, cắn răng dùng tay còn lại bẻ cánh tay kia khiến khớp xương vặn lại. Ben đã không còn sức ra quyền, hắn liền dùng chân hướng Lam Tích đá tới, lại không nghĩ Lam Tích cũng nâng chân đá, hai chân cùng đánh vào nhau mà Lam Tích nương theo gót giày va chạm, Ben liền đau đớn không tự chủ lùi ra sau mấy bước, Lam Tích không hề lưu tình xong lên, Ben vội vàng muốn đỡ nhưng chỉ có thể đứng đó sững sờ.

 

Lam Tích giơ tay lên, năm ngón tay nắm lấy cổ hắn, nàng chỉ cần dùng sức vặn một chút, cổ Ben chắc chắn sẽ gãy mà hiện tại Ben có ngăn chặn cũng chưa chắc có thể, Ben thở hổn hển, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi thua.”

 

Chung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Lam Tích cười đắc ý, đẩy người vây quanh đi ra ngoài, nàng đi xa một chút nhìn xung quanh không còn ai, vội trốn vào trong góc hành lang.

 

Quyền mới nãy của Ben không hề nhẹ, giờ không có ai thấy Lam Tích không cần phải che giấu. Nàng ôm bụng, vẻ mặt nhăn lại vì đau đớn, cả người đau đớn cuộn mình lại, nàng ngồi xổm trên đất, mồ hôi chảy xuống mặt sàn, nàng duy trì động tác ôm bụng không động. Sau nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới, Lam Tích cắn răng đứng lên, lau sơ qua mồ hôi trên mặt, sắc mặt như thường lệ tiêu sái đi ra ngoài, nhìn không ra nàng đang bị thương.

 

 

Lam Tích cùng Tô Thấm Hảo có chút không giống nhau, bọn họ ít nhiều đều có sản nghiệp của chính mình, giống như Tô Thấm Hảo có một biệt thự, mà Lam Tích một chút cũng không có, có lẽ nguyên nhân là vì không có nên mới tự do.

 

Chính bởi vì tự do, Lam Tích đi đâu cũng không biết. Nàng chỉ đơn giản ném đồng xu lên bản đồ, bắt đầu ném hai lần ở Afghanistan với Syria, hai nơi này không phải là nơi thích hợp để du ngoạn. Lam Tích hiển nhiên không vừa lòng. Nàng ném lần thứ ba trúng New York, mặc kệ ra sao thì cũng tốt hơn hai nơi trước nhiều lắm, Lam Tích quyết định, đi New York.

 

Lam Tích không phải lần đầu đi New York nhưng đối với nàng cũng không có gì khác biệt.

 

Tuy rằng không phải lần đầu đi New York nhưng là lần đầu tiên gặp cướp giật.

 

Lam Tích đi theo người bên cạnh ngồi xổm trên mặt đất, nàng liếc mấy người đeo mặt nạ, trông có vẻ cao lớn, nàng buồn bực.

 

Chỉ là đi mua chút đồ ăn vặt, kết quả là gặp trúng tình huống hãm như vậy?

 

Lam Tích ngồi trên mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn tên kia lấy súng uy hiếp nhân viên cửa hàng, trong lòng nén giận la hét muốn nói tên kia sao lắm lời thế, trực tiếp nổ súng không phải là nhanh hơn sao? Chậm chạp mất thời gian, còn có liên lụy nàng nữa, bụng nàng đang đói kháng nghị đây này.

 

Vốn là bởi vì đói bụng nên đến siêu thị, không nghĩ tới đây gặp ăn cướp. Lam Tích ngồi trước kệ để đồ ăn, nhìn đồ ăn trước mắt nhưng lại không thể ăn, càng nghĩ càng thêm buồn bực, mà cố tình cái tên không có mắt ở say cầm súng tới trước mặt Lam Tích.

 

“Nhìn cái gì vậy? Cúi đầu xuống!” Tên mang mặt nạ cầm súng hướng Lam Tích khoa tay múa chân, Lam Tích trừng mắt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, thấy Lam Tích thành thật như vậy tên cướp không nói nên lời, lại đi tìm người khác để ngược, hắn rất nhanh được hoàn thành tâm nguyện.

 

Có người Châu Á nho nhã, yếu ớt, Lam Tích đoán là người Nhật Bản, nhìn thấy là muốn bị bắt nạt rồi, đúng lúc tên cướp muốn lập uy nên đây là tấm gương tốt nhất cho hắn.

 

“Mày, mày nhìn cái gì mà nhìn!” Tên cướp phang báng súng lên đầu người Nhật, người Nhật đó rên một tiếng rồi ngã xuống đất, gã nhìn thấy toàn là máu không khỏi sợ tới mức hét lên, tên cướp mất kiên nhẫn giơ súng lên muốn bắn gã.

 

Nhưng tên người Nhật này ở cạnh Lam Tích nên nòng súng hướng về đây nhìn rất giống đang hướng về Lam Tích.

 

Lam Tích tức giận nhìn hắn, cẩn thận xê dịch sang bên cạnh.

 

Kết quả tên kia bóp cò vẫn trúng vào bên chân Lam Tích.

 

Lam Tích nhảy lên, một chân hướng đối phương đá tới, đá khẩu súng trên tay hắn rồi giải quyết luôn tên cướp, thuận tay nhặt khẩu súng lên, nhắm ngay tên đang uy hiếp nhân viên nã một phát súng, tên đó lập tức ngã xuống.

 

“Mày muốn đi cướp thì cứ cướp nhưng đừng có nhằm vào tao!” Lam Tích rất không cao hứng, một bụng oán khí không có chỗ phát tiết, đem báng súng dùng sức đập tên đang nằm trên mặt đất, trực tiếp đem người hôn mê bất tỉnh.

 

Mọi người đang ngồi xổm trên mặt đất trợn mắt nhìn Lam Tích, nháy mắt liền im lặng một cách quỷ dị.

 

Cố tình ngay lúc này có tiếng cảnh sát, xe cảnh sát đậu ở ngoài siêu thị, lập tức có rất nhiều cảnh sát chạy vọt vào siêu thị.

 

“Buông súng. Buông súng trong tay xuống” Nghe cảnh sát kêu đầu hàng, Lam Tích ngẩn người một lát rồi mới phản ứng được đây là đang nói chính mình, nàng cúi đầu nhìn súng trong tay, vội vàng buông tay ném súng trên đất, còn nhu thuận ôm lấy đầu.

 

Quả thật hiện tại cướp đều nằm liệt trên mặt đất mà Lam Tích lại đang cầm vũ khí trong tay, cảnh sát đương nhiên sẽ ưu tiên khống chế Lam Tích.

 

Lam Tích mờ mịt nhìn trái nhìn phải, trong lòng kêu khổ.

 

Giống như… Làm chuyện gì đó không nên làm rồi…

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu bình luận! Cầu chấm điểm! Cầu thu nhận tác giả!

 

Chương 25

 

Không nghi ngờ gì nữa, Lam Tích bị mang về cục cảnh sát.

 

Đúng là lần này Lam Tích có chút xúc động, dù sao người khác cướp bóc cùng nàng không có quan hệ gì cả, vả lại còn khiến nàng gặp rắc rối. Được nghỉ vài ngày mà còn bị làm phiền, Lam Tích không nuốt trôi được cơn tức giận, đáng đời hai tên cướp dám chọc vào nàng.

 

Mà cũng không có ai tin tưởng Lam Tích là đồng lõa với bọn cướp. Biết được Lam Tích thấy việc nghĩa ra tay cứu trợ, mấy anh cảnh sát trẻ hiểu rõ ngọn ngành nguyên bản đã hữu hảo lại càng thêm chuyển biến, thậm chí có thể nói là nhiệt tình. Lam Tích là nữ tử xinh đẹp, đáng yêu, thanh âm ngọt ngào, nói chuyện hài hước, rất khó để không thích nàng. Lấy nàng làm trung tâm, trong văn phòng truyền ra từng đợt tiếng cười, thẳng đến khi cửa phòng bị một vị cảnh sát nghiêm túc đẩy vào, tiếng cười mới dừng lại.

 

Mấy cảnh sát đang ngồi ở trên bàn vội vàng nhảy xuống làm bộ đứng đắn chào người kia rồi rời đi. Có vị cảnh sát lúc đi ra ngoài còn hướng Lam Tích nháy mắt, vẻ mặt tinh quái khiến Lam Tích bật cười một tiếng, ý cười trên mặt nàng không giảm, nhìn về phía cảnh sát nghiêm túc: “Cảnh quan, có vấn đề gì sao?”

 

“Kẻ trúng đạn ở trên đường đưa tới bệnh viện đã chết.” Vị này hiển nhiên không giống với mấy người cảnh sát kia cùng vui đùa, mặt hắn trầm xuống, nghiêm nghị nhìn Lam Tích, Lam Tích liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực hắn, bộ dạng không quan tâm lắm: “Như vậy vị cảnh sát William này muốn kiện tôi vì tội giết người? Tôi chỉ là vô tình thôi mà.” Lam Tích nói xong, vẻ mặt đầy vô tội, William nhìn vẻ mặt nàng, khóe miệng nhếch lên: “Thủ pháp bắn súng của cô rất chuẩn, điều này khiến tôi thấy khó hiểu.” Hắn đưa ra nghi vấn của mình, Lam Tích không định trả lời, làm như không nghe thấy gì, dựa vào ghế xoay xoay, ngửa đầu nhìn trần nhà, làm lơ William. William bực mình trừng nàng, hận không thể đem xấp văn kiện ở trên bàn đập nàng, nhưng hắn kiềm nén phẫn nộ, lạnh lùng chất vấn: “Chúng tôi có kiểm tra qua, cô không có bản ghi chép nhập cảnh. Sao cô vào được đây?”

 

Lam Tích nghiêng đầu liếc nhìn hắn, cười nhẹ, đem ghế dựa kéo về trước một chút ra vẻ hợp tác. Thấy nàng thay đổi thái độ, William còn tưởng nàng sẽ ngoan ngoãn trả lời, còn thật tình nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe.

 

“Tôi là dùng lực tinh thần để tới.” Lam Tích hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thần bí, William nhìn nàng, theo bản năng lặp lại lần nữa: “Lực tinh thần?”

 

“Đúng vậy. Anh có biết xuyên không như thế nào không? Đấy, chính là như thế.” Lam Tích ở trước mặt William khoa tay múa chân, miệng còn phát ra thanh âm “Hừ”: “Tôi đi bằng con đường đó đó.”

 

William rất nhanh thay đổi sắc mặt trừng mắt nhìn Lam Tích, hắn ném văn kiện thật mạnh lên bàn, dĩ nhiên tâm tình đang chuyển giông bão nhưng Lam Tích không hề khẩn trương, còn cười hì hì hỏi hắn: “Anh nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

 

Willia đương nhiên hiểu lời nàng nói, Lam Tích nói tiếng Anh rất chuẩn, mỗi câu mỗi chữ William đều nghe rõ ràng nhưng hắn không có cách nào lý giải nội dung lời nói. William chợt hiểu ra, cô gái Trung Hoa này đang đùa giỡn hắn.

 

Lam Tích thấy sắc mặt hắn không tốt, ngược lại còn cười nhìn hắn. Nàng biết William không phải mấy người cảnh sát trẻ tuổi thích hồ nháo kia, hiển nhiên bị nàng chọc giận không nhẹ.

 

“Tôi đói bụng.” Cố tình Lam Tích lại thích đổ dầu vào lửa. William bỗng nhiên đứng lên, không quay đầu lại bước ra ngoài, đến liếc mắt cũng không thèm cho Lam Tích một cái.

 

William chưa từng gặp ai khiến hắn khó chịu như vậy. Lam Tích lại rất vừa lòng, bởi vì trước mặt nàng là một hộp pizza, Lam Tích lấy một miếng pizza chậm rãi cắn một miếng, miệng không ngừng nói phát giận: “Anh không biết tôi là người Trung Quốc sao? Vì sao ở đây không có đồ ăn Trung Quốc? Pizza, hamburger, ăn rất béo đó, anh không biết sao..?”

 

William nhìn Lam Tích, vẻ mặt của hắn quả thực có thể dùng từ trợn mắt há mồm để hình dung, đến chết hắn cũng không hiểu, sao lại có người có thể nói như vậy chứ? Bất quá rất nhanh bên tai hắn lại được yên tĩnh, Lam Tích thực sự rất đói, nàng vốn đi siêu thị kiếm đồ ăn kết quả không ăn được thì thôi còn gặp chuyện cướp bóc dẫn tới phải ngồi ở đây. Nhìn chằm chằm pizza trước mắt, Lam Tích không nhiều lời lập tức lấy pizza nhét vào miệng ăn không thèm nói chuyện, cơ mà dù như thế này nàng vẫn thản nhiên sai sử William: “Nước, nước!”

 

William gắt gao nắm tay lại khống chế chính mình không lao tới cho nàng ăn đấm, trầm mặc đi ra ngoài lấy nước cho nàng.

 

Chờ Lam Tích ăn uống no say, bộ dạng thỏa mãn, William cầm bút tiếp tục hỏi: “Nói đi. Cô vào đây bằng cách nào? Sao tôi không tra được bản ghi chép nhập cảnh của cô?”

 

“Tôi không phải nói cho anh rồi sao?” Lam Tích bày ra vẻ mặt thật hay quên nhìn hắn: “Là đi bằng đường hầm không gian đó.”

 

William bẻ gãy cây bút trong tay, Lam Tích vẫn không có chút tự giác, William rốt cuộc không khống chế được, vung tay ném cây bút gãy vào mặt nàng, Lam Tích đem ghế dựa đụng vào tường gây ra tiếng động khiến người trong văn phòng chú ý. Nhìn thấy William muốn động tay chân vội vàng giữ chặt hắn, bởi vậy liền nháo ra động tĩnh lớn, tất cả đồng sự trong tầng trệt đều đi tới nhìn.

 

Đoàn người vừa mới tiến vào cảnh cục đã bị William đang phẫn nộ đụng phải một chút. Monica khó hiểu nhìn William vừa mới từ văn phòng đi ra, ngó vào bên trong xem thử lại nhìn thấy một người rất quen thuộc.

 

“Tôi chắc là được thả rồi nhỉ?” Lam Tích đứng dậy hỏi, đối phương gật đầu. Lam Tích vừa lòng cười, quay đầu nhìn một người từ phía cửa sổ đi qua, không khỏi sửng sốt.

 

Nhìn Lam Tích ở trong văn phòng, Monica cũng ngạc nhiên không kém, nàng chớp chớp mắt, còn tưởng chính mình đang nằm mơ, lập tức cười cười, không chần chừ thêm liền đẩy cửa đi vào.

 

“Sao cô lại ở đây?” Monica nhìn nàng lại nhìn qua cảnh sát ở trong văn phòng, đối phương vội vàng giải thích: “Vị này là Anna, vừa mới ở trong siêu thị đồ ăn Trung Quốc bắt được mấy tên cướp.”

 

“Anna?” Monica nhướn mi, nhìn Lam Tích cười ý vị thâm trường: “Tên rất hay.”

 

Lam Tích cũng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Thật không nghĩ tới sẽ lại gặp cô.”

 

“Đúng vậy. Tôi cũng không nghĩ tới.” Monica khách sáo, Lam Tích nhìn nàng, không nhịn được hỏi: “Cô sao lại ở đây?”

 

“Lý do vì sao tôi ở đây thật ra cũng có liên quan đến cô.” Monica nhướn mày: “Allen đã chết, thị trường thuốc phiện mất trật tự. Nghe nói người chuẩn bị tiếp nhận vị trí của Allen sẽ xuất hiện ở New York nên chúng ta tới thử vận may.”

 

Lam Tích cười khẽ, từ chối cho ý kiến nhưng vị cảnh sát bên cạnh vẻ mặt không thể tin nhìn hai người: “Hai người quen biết sao?”

 

Lam Tích liếc mắt nhìn người cảnh sát, dùng tiếng Nga nói với Monica: “Chúng ta phải nói chuyện riêng.” 

 

“Chúng ta? Là cô cùng tôi sao?” Monica đùa giỡn nói, rồi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lam Tích và nhìn người ở trong văn phòng. Nàng biết nếu chính mình không đồng ý sẽ chọc giận Lam Tích, nàng không muốn cùng Lam Tích ở cảnh cục cãi nhau. Nếu dính tới báo chí, cục liên bang cảnh sát còn mặt mũi nào nữa? Monica trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu: “Được”

 

Mấy cảnh sát đứng cạnh nghe không hiểu hai nàng nói chuyện gì, vừa muốn hỏi lại nghe Monica chỉ thị: “Mấy người ra ngoài trước đi.”

 

Mấy người đó không khỏi ngạc nhiên, nhìn lại Monica rồi đều đi ra ngoài.

 

“Cô muốn nói gì?” Monica thấy cửa đã đóng, nhàn nhã ngồi trên ghế xem Lam Tích.

 

“Tôi hỏi cô, là ai nói cho cô biết nhiệm vụ của tôi?” Lam Tích không khách sáo trực tiếp hỏi thẳng, nàng sợ bên ngoài có người nghe lén nên vẫn dùng tiếng Nga.

 

“Điều này rất quan trọng sao?” Monica nhíu mày nhìn nàng, Lam Tích gật đầu: “Tôi ít nhất phải biết được ai muốn hại chết tôi.”

 

“Hại chết cô?” Monica nhíu mày: “Sao lại thế?”

 

Lam Tích hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc nàng: “Cô có nói hay không thì bảo?”

 

“Không bằng như vậy đi, cô giúp tôi một chuyện, tôi liền nói cho cô biết là ai, thế nào?” Monica nhướn mi cười, Lam Tích nheo mắt lại nhìn nàng, hiển nhiên không tin tưởng nàng: “Cô hiện tại không nói cho tôi biết, cho dù tôi có giúp cô cũng chưa chắc cô sẽ nói tôi biết.”

 

“Cô thật sự là thông minh.” Monica nghiêng người nhìn nàng, Lam Tích cười nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ không có ai chú ý, hơi hơi nghiêng bả vai kéo khoảng cách hai người lại: “Cô không nói tôi liền ép cô phải nói.”

 

Monica đang suy nghĩ dụng ý trong lời nói của nàng, đột nhiên thân thể cứng đờ, nàng chậm rãi cúi đầu, một thanh kiếm đặt ở cạnh chân nàng, chỉ cần Lam Tích dùng sức, kiếm sẽ cắt ngang da thịt nàng mà ở góc Lam Tích rất bí mật, bên ngoài không thể nào thấy được.

 

“Đừng như vậy chứ.” Monica nghĩ muốn kéo dài khoảng cách, Lam Tích lại giữ chặt bả vai nàng, Monica không có biện pháp chỉ có thể nhìn nàng: “Tôi sẽ không lừa cô. Chỉ cần cô giúp tôi, tôi liền nói cho cô tên người này.”

 

“Cô muốn tôi giúp cô việc gì?” Lam Tích bắt đầu hứng thú.

 

“Ám sát thủ trưởng của tôi.” Monica cười: “Nếu không, tôi còn một biện pháp nhanh và gọn hơn nhiều.”

 

“Là biện pháp gì?”

 

“Cùng tôi lăn giường. Thế nào, rất có lợi phải không?” Monica dùng ngữ điệu đùa giỡn ở bên tai Lam Tích nói khẽ, khoảng cách gần như vậy làm Monica nhớ tới đêm hai người ở dạ điếm còn có cùng nhau khiêu vũ, cho dù bây giờ nhớ tới đều khiến cơ thể Monica cảm thấy từng trận khô nóng.

 

“Hai người đó đang làm gì vậy?” Đứng chờ ở bên ngoài, cảnh viên tới hợp tác cùng Monica nhìn tất cả người trong văn phòng đi ra, trong phòng chỉ còn hai người đó, không khỏi cảm thấy khác thường lôi kéo một người tới hỏi.

 

“Không biết. Monica nói hai người phải nói chuyện riêng.”

 

“Nói chuyện riêng?” Bobby nhíu mày: “Hai người đó quen nhau sao?”

 

“Thoạt nhìn hình như có quen biết.” Đối phương cũng không biết nhún vai, nghe lời gã nói, Bobby có chút nghi hoặc, hắn vừa mới xoay người chợt nghe tiếng “loảng xoảng”. Là phát ra từ chỗ của Monica, cửa sổ trong văn phòng bị đập vỡ, một người bị quăng ngã ra ngoài.

 

Bobby vội chạy tới xem, nằm ở giữa đống thủy tinh vỡ chính là Monica, Bobby vội vàng nâng nàng dậy, nhìn về phía cửa sổ đã vỡ tan tành kia, một cô gái Trung Quốc với vẻ mặt áy náy: “Nhất thời lỡ tay. Thật là ngượng quá.”

 

Lỡ tay gì chứ! Monica dựa vào Bobby mới miễn cưỡng đứng lên, nàng nhìn Lam Tích, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.

 

( edit: (╯▽╰) Này thì gạ chịch. Gạ không thành còn bị ném đi.)

 

Chương 26

 

Bộ dạng Monica không thể tiếp tục làm việc, Bobby chỉ có thể giúp nàng đi bệnh viện để xem có gãy xương hay không. Lam Tích nhìn bọn họ rời đi, chưa nguôi giận đập xuống bàn, tiếng khớp xương va chạm với mặt bàn truyền ra khiến cảnh viên bên cạnh nàng há hốc mồm nhìn nàng. Lam Tích nhìn bọn họ cười nhạt sau đó thản nhiên rời đi, hoàn toàn mặc kệ cục diện rối rắm do nàng lưu lại.

 

Lam Tích xoay người rời đi, không dấu vết lấy văn kiện về căn cứ bỏ vào trong túi. Đó là do nàng vừa mới “thuận tay” từ trên người Monica lấy thẻ đặc công đi.

 

Giúp Monica lên xe, Bobby ngồi ở vị trí lái xe khởi động xe, thấy Monica ngược lại còn cúi đầu cười nhạo, Bobby vô cùng mờ mịt nhìn nàng: “Còn cao hứng nữa sao?” Bị đánh tới vậy còn cao hứng? Hay là cô gái kia ra tay chưa đủ mạnh? Nhìn Monica không có ý ngừng cười, Bobby bất đắc dĩ xem nàng: “Cô sao lại để một người thường như vậy ném ra ngoài?”

 

“Người thường?” Monica liếc hắn một cái, không đồng ý lắc đầu: “Nàng không phải là người thường, nàng là sát thủ của Scavenger.

 

“Sát thủ, Scavenger?” Bobby sửng sốt, phanh gấp lại, tháo dây an toàn ra lấy súng xuống xe, Monica không đeo dây an toàn thiếu chút nữa đập mặt vào cửa kính xe, một bên mắng một bên giữ chặt hắn: “Cậu đi làm gì?”

 

“Một sát thủ ở cảnh cục. Chuyện này rất nguy hiểm! Còn có thể làm gì? Chúng ta phải bắt nàng lại.”

 

“Đi cái đầu cậu. Đến lúc đó cả cảnh cục chôn theo cùng cậu đấy.” Monica nhìn dáng vẻ của hắn ngược lại mặc kệ, phất tay, nghe lời nàng nói, Bobby không tin: “Nàng lợi hại như vậy sao?”

 

Monica không do dự gật đầu: “Chúng ta đương nhiên muốn bắt nàng, nhưng không phải là hiện tại.”

 

“Vậy cô mới cùng nàng nói chuyện gì?” Bobby bình tĩnh trở lại tiếp tục lái xe, hắn chưa từng nghe Monica nói qua nàng biết một người như vậy, Bobby nghĩ nghĩ hỏi: “Hai người thoạt nhìn có liên hệ sao?”

 

“Nói chuyện giao dịch.” Monica vươn tay ra trước mặt Bobby lắc lắc.

 

“Giao dịch gì?” Bobby hiếu kì.

 

“Muốn nàng ám sát Mike.” Monica bình tĩnh nói ra, nhưng Bobby nghe xong lại phanh gấp, lúc này Monica đã đeo dây an toàn, tức giận trừng Bobby. Bobby nhìn nàng khẩn trương: “Mike? Mike là người nào?” Bobby không xác định hỏi lại, Monica nghiêng đầu nhìn hắn: “Còn Mike nào khác chứ?”

 

“Cô điên rồi. Cô đang muốn người ta đi ám sát thủ trưởng của mình đấy!” Bobby trợn mặt nhìn nàng, Monica liếc hắn, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi với cậu đã nói qua, Mike sớm muộn gì đều phải chết.”

 

“Tôi nghĩ cô chỉ là nói đùa!” Bobby đập tay lái, không dám tin nhìn nàng: “Trời ạ, cô thế nhưng…”

 

“Không chỉ như vậy, ta còn có thể được cấp trên phê chuẩn. Cậu tin không?” Monica đắc ý nhướn mày: “Án tử của trùm buôn thuốc phiện này dù cậu có ngăn cản tôi cũng mặc kệ.”

 

“Vậy cô định làm gì?”

 

“Lợi dụng Lam Tích dụ cá lớn ở sau màn. Nhiệm vụ lần này cấp trên đều rất coi trọng.” Monica nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch miệng: “Cậu cũng biết tôi đã điều tra qua về Scavenger. Hiện tại là cơ hội tốt, chúng ta không cách nào bắt được Lam Tích, chỉ có thể chuẩn bị lưới để nàng nhảy vào.”

 

“Nàng thật sự nghe lời cô đi ám sát Mike?”

 

“Đương nhiên. Tôi biết điều nàng muốn biết.” Monica giương mi: “Là gì?” Bobby nghi hoặc, Monica không tính nói thêm nửa câu. Bobby nhìn nàng không chịu nói cũng không hỏi lại, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Vậy chúng ta có nên nói cho Mike để hắn có cảnh giác?”

 

“Không thể. Nếu nói cho gã sẽ khiến gã lộ sơ hở làm nàng phát giác.”

 

“Nhưng vạn nhất Mike thật sự bị thương…”

 

“Nếu nhiệm vụ lần này Mike chết thì đó là do sai sót. Mặc kệ gã chết hay sống tôi đều phải bắt cô gái kia.” Monica tính toán sẵn: “Bất quá có thể tận tay bắt được nàng là tốt nhất.”

 

Bobby không thể lý giải liếc nhìn nàng, cúi đầu khởi động xe đã thấy cô gái mới vừa đi ra từ cảnh cục: “Nàng đi ra rồi. Nàng ra rồi.” Bobby hưng phấn vỗ vỗ Monica, Monica bị hắn động tới miệng vết thương lập tức nhe răng chịu đau nhưng Bobby không thấy được chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Tích, miệng than thở: “Chúng ta đi theo nàng để xem nàng muốn đi đâu.” Hắn nói xong đã đem quẹo lại. Lam Tích đang đi trên đường như cảm nhận được tầm mắt của Bobby, nghiêng đầu nhìn qua còn hướng Bobby cười cười.

 

“Nàng nhìn thấy tôi sao?” Bobby sửng sốt, không tự giác cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi Monica ngồi cạnh: “Không thể nào, cách cửa sổ cũng thấy được tôi?” Hắn tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo Monica, nhưng nàng lại trừng mắt nhìn hắn: “Sao vậy?” Bobby mờ mịt: “Chở tôi đến bệnh viện!” Monica lập tức tặng hắn một đấm.

 

Bobby vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Tích vẫn đứng đó nhìn về phía này, hắn không khỏi nuốt nước bọt, vội vàng nhấn chân ga không dám hỏi ngu nữa.

 

 

Thỉnh cầu của Monica thuận lợi được phê chuẩn, cấp trên rất coi trọng nhiệm vụ này, giao cho nàng toàn quyền phụ trách.

 

Monica rất nhanh chuẩn bị chu toàn, hiện tại chỉ chờ Lam Tích mắc câu nữa thôi.

 

Mà Lam Tích có thẻ đặc công của Monica dễ dàng điều tra được thủ trưởng của nàng, Mike.

 

Lam Tích lén điều tra một phen, Mike với Monica xung khắc như nước với lửa, mọi người ở trong đều biết rõ. Mike là người bảo thủ đổi với phương pháp làm việc của Monica thường phê bình cùng quấy nhiễu khiến Monica nhiều lần sắp hoàn thành nhiệm vụ lại thất bại trong gang tấc. Mà Monica hai lần hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo lại bị Mike đề tên của hắn, như vậy xem ra Monica hận hắn là đương nhiên.

 

Có vẻ nhiệm vụ ám sát lần này đối với Lam Tích mà nói không quá khó khăn nhưng nàng lại chậm chạp không có xuống tay, bởi vì nàng không tin Monica. Lam Tích không tin sau khi giết Mike thì Monica sẽ nói cho nàng tên của nội gián kia, huống hồ nếu nội gián cùng monica hợp tác, Monica sẽ càng bảo vệ người này, sẽ cho nàng một cái tên khác nên Lam Tích rất do dự.

 

Tổ chức không cho phép lén nhận nhiệm vụ, Lam Tích biết điều đó. Vào lúc nàng đang còn do dự thì Barbara gọi điện tới, kết quả cùng với ý muốn của Lam Tích giống nhau, Barbara yêu cầu nàng nhận nhiệm vụ đó. Nếu Monica không nói thì ép nàng nói ra.

 

Loại chuyện bức cung này đều là sở trường của các nàng. Nếu Barbara ra lệnh Lam Tích sẽ không do dự nữa, nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị. Chẳng qua chưa hết mấy ngày nghỉ đã bất ngờ có nhiệm vụ tới khiến Lam Tích rất buồn bực.

 

Hơn nữa đây không phải là nhiệm vụ báo thù, chính mình giết Mike rất có thể là công dã tràng. Mà nếu Mike thật sự chết, Monica an vị tại chỗ ngồi của hắn, mặc kệ nói thế nào thì đối với Monica đều là vụ buôn bán có lời không lỗ.

 

Lam Tích giơ tay làm dáng giơ súng, làm bộ bắn một phát vào máy tính, miệng phát ra thanh âm “chiu chiu”.

 

Trên màn hình máy tính hiện lên tư liệu cùng ảnh chụp của Mike.

 

 

Monica chuẩn bị xong tất cả, nàng phải đề phòng Lam Tích mỗi khắc đều có thể sẽ ra tay, còn suy nghĩ nàng sẽ ra tay ở đâu, còn so sánh xem địa điểm nào thuận lợi hay phiền toái đối với Lam Tích, Monica phải đề phòng từng vị trí.

 

Mike là người rất có nguyên tắc, gã rất ít khi đi ăn night club hoặc quán bar, cho nên lấy hiểu biết về Scavenger của Monica, Lam Tích nhất định sẽ lựa chọn nhà của Mike để động thủ, tức sẽ không khiến người khác chú ý mà diệt khẩu.

 

Mike có rất nhiều kẻ thù, mời sát thủ đến để đối phó hắn thật sự không thể tốt hơn nữa, ngoài ra còn được cấp trên phê chuẩn, cho dù Mike chết trong tay Lam Tích thì cũng không có quan hệ gì tới Monica.

 

Mà Mike, giống như Monica đã nói, gã một chút cũng không biết về nhiệm vụ này, không biết có người đã đem kính ngắm bắn nhắm tới gã, gã chẳng mảy may hay biết gì.

 

Ban đêm, đúng là thời điểm thích hợp để làm chuyện mà không thể cho ai biết.

 

Khu nhà ở của Mike là khu biệt thự khá yên tĩnh, mà lúc này Lam Tích lựa chọn vị trí cách 300 mét tại một khách sạn năm sao, cửa sổ phòng đối diện biệt thự của Mike. Đây là nơi Lam Tích cố ý chọn, tầm nhìn tốt không khiến người khác sinh ra cảnh giác.

 

Lam Tích đeo earphones, nghe bên trong là tiếng đàn dương cầm du dương làm cho tâm tình Lam Tích thoải mái.

 

Lắp ráp súng ngắm hoàn chỉnh, Lam Tích nằm xuống sàn ngắm bắn ngay biệt thự, mở ra kính che, Lam Tích nheo mắt nhìn hướng ngắm bắn, tay nàng đặt lên cò súng, nhẹ nhàng bóp cò.

 

Viên đạn với tốc cao xoáy tròn lao tới rất nhanh bắn trúng mục tiêu.

 

Trên lầu hai vang lên tiếng thủy tinh vỡ, sau đó lập tức truyền tới tiếng thét chói tai của đứa nhỏ. Ở trong chiếc xe đối diện biệt thự, Monica đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được thanh âm vội vàng ngồi dậy ngẩng đầu nhìn. Nàng vừa mới ngồi dậy chỉ thấy hai cái kính, ba cái kính, từng cửa sổ liên tiếp bị vỡ, có người nổ súng. Xem uy lực của viên đạn, hẳn là súng bắn tỉa.

 

Monica vội vàng nhìn theo phương hướng viên đạn đi tìm, rất nhanh thấy được có ánh sáng lóe lên.

 

Monica hài lòng cười, mở bộ đàm: “Một khách sạn ở ngoài phố, sát thủ ở lầu bốn. Tất cả mọi người xuất phát, cẩn thận đừng để nàng phát giác.”

 

“Rõ.” Từ trong bộ đàm có tiếng trả lời, rất nhanh có người hỏi: “Vậy còn người nhà Mike? Có cần lưu người bảo vệ không?”

 

“Không cần.” Monica nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc nháo ồn ào cả biệt thự, nhăn mày: “Tình huống hiện tại có lưu các người lại cũng vô dụng. Chẳng bằng xuất toàn lực đi bắt sát thủ kia.”

 

“Rõ.”

 

Tắt bộ đàm, Monica nhìn biệt thự thở dài.

 

“Đừng trách tôi.” Monica lầm bầm mở miệng: “Muốn trách thì trách cấp trên muốn ông phải chết.”

 

Nếu chỉ là chủ ý của một mình Monica, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ không được phê chuẩn. Vấn đề là Mike bị chụp lại lúc đi gặp phái đối địch, chỉ vậy cũng đã chứng minh Mike sẽ không còn sống bao lâu.

 

Quyết định giết gã chính là phái chính đảng, trợ giúp là Monica.

 

Mà cuối cùng hạ sát chiêu là Lam Tích.

 

Lam Tích vô luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nhiệm vụ ám sát Mike lần này lại chứa nhiều bí ẩn sâu xa.

 

Bất tri bất giác nàng lại trở thành con cờ bị lợi dụng giữa chiến tranh hai đảng nước Mỹ.

 

Chương 27

 

Thông qua kính ngắm có thể nhìn thấy một nữ nhân đang chạy lên lầu. lam Tích lập tức nâng kính ngắm lên, nhắm vào cửa sổ tiếp theo, khi nữ nhân đó lộ diện, Lam Tích lập tức bóp cò, nữ nhân lập tức ngã xuống.

 

Nghe tiếng đứa nhỏ thét chói tai, cả người Monica không khỏi run lên. Nàng nhìn về hướng biệt thự, biết Lam Tích đã bắt đầu cuộc ám sát. Monica quay đầu nhìn chỗ của Lam Tích, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn miễn cưỡng có thể thấy tia lục quang nhưng mà khi Monica quay đầu lại tia lục quang chợt lóe đã không thấy tăm hơi.

 

Lam Tích phát hiện động tĩnh! Monica cả kinh, cầm bộ đàm trong tay nhưng không nghe thấy có thanh âm báo tới, Monica vội vàng mở bộ đàm hét lên: “Mọi người tất cả rút lui! Ngay bây giờ!”

 

Nhưng nàng còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng nổ “loảng xoảng”, cho dù cách xa 300m Monica cũng nghe được rất rõ ràng. Thanh âm nối tiếp thanh âm, ánh lửa bùng lên từ căn phòng đó bốc ra.

 

Bom nổ! Monica siết chặt bộ đàm, nàng một lần lại một lần hét lên với bộ đàm nhưng trả lời nàng chỉ là thanh âm yên tĩnh.

 

Có lẽ toàn quân đã bị diệt. Monica phẫn hận ném bộ đàm xuống đất rồi nhìn biệt thự, không do dự lên xe hướng biệt thự phóng tới.

 

Hiện tại cửa sổ thủy tinh của biệt thự đều đã tan nát, trong phòng truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ, thêm vài phần thê lương, lạnh lẽo. Monica không chần chừ, nàng ấn vết thương bên sườn thắt lưng, nhưng vừa mới đẩy cửa ra đã nghe thấy một tiếng xé gió lao tới, Monica vội vàng xoay người tránh, miệng hô: “Mike? Tôi là Monica.”

 

Tầng một không bật đèn nên rất tối và âm u. Monica chỉ có thể nhìn thấy phía sau cửa có một bóng người đang đứng, nhưng khi nàng hô đối phương vẫn đứng im không buông cảnh giác, hiển nhiên là Mike.

 

“Ông bị thương sao? Tôi giúp ông ra ngoài.” Monica vừa nói vừa tới gần Mike. Mike thấy đi tới là cấp dưới của mình nhất thời thở ra nhẹ nhõm nhưng đã quên Monica sao có thể đuổi tới đây nhanh như vậy được. Hắn không hề từ chối Monica giúp đỡ, rồi mới suy nghĩ về sự việc mới xảy ra nhưng vừa mới khoác bả vai Monica thì gã đã khiếp sợ nhìn Monica.

 

Súng trong tay Monica thế nhưng đặt ở bên hông gã, nòng súng để ơi nơi đang chảy máu, hiển nhiên vết thương là do Monica làm ra.

 

“Cô.. Cô thế mà…” Mike trừng lớn mắt nhìn Monica, giây tiếp theo Monica đẩy mạnh gã ra, Mike bước loạng choạng ra sau rồi té ngã. Monica giơ súng lúc nhắm ngay mi tâm của Mike không do dự bắn súng, nàng bắn hết đạn trong súng rồi mới ngừng.

 

“Dad…” Đứa nhỏ nghe được tiếng đánh nhau liền đi xuống thì thấy Mike đang nằm trong vũng máu không khỏi sững sờ, trên người rồi trên tay nó đều là máu, là do đứa bé ngã vào vũng máu của mẹ nó. Đứa bé còn nhỏ như vậy, chịu không nổi quá nhiều kích thích, nhất thời nhìn thấy Monica quên cả chạy trốn, chỉ biết ngơ ngác rơi lệ.

 

Monica nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, sau lưng nhanh chóng thay băng đạn mới.

 

Thanh âm nhẹ nhàng phát ra “pằng”, là thanh âm của viên đạn thoát ra.

 

 

Vốn nhiệm vụ này có hai mục đích, một là giết chết Mike, hai là bắt Lam Tích.

 

Thế nhưng Lam Tích đã chạy thoát, bất quá một nhà Mike đã chết. Về vụ giết người này tất cả đều đổ lên người sát thủ Lam Tích là thích hợp nhất.

 

Monica mang theo đoàn người hướng khách sạn vừa bị nổ tới kiểm tra. Monica đi trên hành lang, chợt nghe tiếng gì đó vỡ khá lạ, Monica nhấc chân nhìn xuống xem thấy trên mặt đầu có nhiều mảnh vỡ khá kỳ lạ, sao lại có thứ đó ở đây? Monica nhíu mày, cho dù nơi này vừa mới nổ mạnh nhưng cũng sẽ không có loại thủy tinh vỡ này, nàng ngồi xuống cầm lấy một mảnh nhỏ nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày.

 

Nhìn qua rất giống viên bi, Monica khó hiểu đứng lên, càng đi tới gần căn phòng kia thì càng thấy nhiều mảnh vỡ hơn mà trong phòng lại hoàn toàn không có mảnh thủy tinh nào.

 

Người bị thương đều đã được đưa tới bệnh viện, chẳng qua nói bị thương là đã nói giảm rồi. Monica vừa mới nhìn qua thảm trạng của những người đó liền không khỏi khiếp sợ vì kinh ngạc, một số người trong đó có thể còn sống là đã may mắn lắm rồi, người tuy đã được mang đi nhưng trên hành lang vẫn còn rất nhiều vết máu đọng lại, trong mắt Monica hiện lên tia đau đớn.

 

“Trên cửa có gài bom, chỉ cần có người từ bên ngoài mở cửa sẽ kích nổ bom.” Nhân viên tra xét phòng nhìn thấy Monica vội vàng chạy tới nói, “Nói như vậy, nếu người tới là người khác sẽ không bị thương sao?”, “Là vầy, sát thủ này còn ở trước cửa thả rất nhiều viên bi.” Đối phương chỉ chỉ tấm thảm trước cửa: “Những viên bi nếu là người có thần kinh khẩn trương sẽ không phát hiện. Hơn nữa nếu chúng bị giẫm vỡ, người ở trong sẽ lập tức phát hiện, có thể ngăn lại người bên ngoài tiến vào.”

 

“Là vậy sao?” Không thể không nói đây là một biện pháp tuyệt diệu, người Monica phái tới đều là người có cảnh giác cao độ, thần kinh lúc nào cũng trong tình trạng khẩn trương, làm sao có thể chú ý trên mặt đất có viên bi? Đương nhiên là càng không thắc mắc tới tấm thảm, phái nhiều người như vậy, bị đều bị giẫm nát. Lam Tích ở trong phát hiện, dĩ nhiên nàng nhận thấy được tình huống không đúng cho nên không có ngăn lại, mặc kệ bọn họ mở cửa.”

 

“Làm sao nàng chạy thoát được? Tầng trệt không phải đều phong tỏa sao?” Monica trầm ngâm gật đầu rồi hỏi.

 

“Nàng nhảy từ ban công, sau đó nhảy tới tầng ba, đập vỡ cửa kính phòng ba rồi từ tầng ba đi xuống. Người chúng ta mặc dù có canh ở đây, ngoài khách sạn cũng có nhưng vì lúc đó nổ mạnh khiến rất nhiều người hoảng loạn chạy ra ngoài, sát thủ chắc chắn xen lẫn vào trong đám hỗn loạn mà đi ra.”

 

Nghe xong phân tích của đối phương, Monica đồng ý gật đầu, lại không cam lòng nện xuống một quyền. Lần này không bắt được Lam Tích, lần sau chưa chắc có thể có cơ hội tốt như hôm nay nữa. Ngay lúc này Monca chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân, hiển nhiên có không ít người, thấy đoàn người đứng ở cửa, Monica vội đi tới: “Các người là ai? Nơi này đã bị phong tỏa, mời rời đi.”

 

“Vậy cô là ai?” Nữ nhân dẫn đầu cột tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác nhìn qua khá lão luyện, nàng ta ngẩng đầu nhìn Monica, lại nhìn người khám xét xung quanh, cười nhếch mang theo giọng mỉa mai: “Chúng tôi muốn vào hiện trường kiểm tra. Mời những người này rời đi.”

 

Thấy nữ nhân ngạo mạn như thế, Monica có chút đau não, nàng lấy ra thẻ chứng minh thân phận cho nàng ta xem: “CIA đang làm việc, có thể đi rồi chứ?”

 

“Ồ. CIA?” Nữ nhân đó bật cười, bộ dạng không hề gấp gáp, ngược lại giống như nhìn thấy chuyện gì đó buồn cười, Monica đang định thúc giục nàng ta rời đi, nữ nhân đó cũng lấy thẻ chứng minh thân phận giơ trước mặt Monica: “FBI. Vụ án này do chúng tôi tiếp nhận.”

 

 

Trở về tổng bộ Langley, Monica đẩy cửa phòng làm việc thì thấy trên bàn có đặt một bông hồng màu sắc tiên diễm, “Có người đã vào văn phòng của tôi sao?” Monica giương giọng hỏi, nghe thấy câu hỏi của nàng mọi người đều mờ mịt lắc đầu. Monica nghi hoặc bước vào cầm lấy bông hoa, hoa hồng rất đẹp khiến người nhìn người thích. Monica vừa định cúi đầu ngửi mùi hương hoa, giây tiếp theo nghe tiếng “phốc”, hoa hồng nát vụn. Monica liền khựng lại, nàng chậm chạp ngẩng lên mới phát hiện cửa sổ nguyên bản đang đóng không biết khi nào thì bị mở ra.

 

Hoa hồng vừa bị nát vụn là do bị bắn từ bên ngoài cửa sổ. Viên đạn đó chỉ cần lệch một chút nữa là có thể xuyên qua trái tim nàng, trái tim bên phải. Đây là đối phương đang cố tình, cảnh cáo Monica thủ pháp bắn súng của “hắn” rất chuẩn xác, chỉ cần Monica tiếp tục động, viên đạn tiếp theo sẽ không trật nữa.

 

Monica đương nhiên không dám, nàng làm bộ như vô tình nhìn về phía ngoài cửa sổ muốn tìm vị trí người nổ súng, nhưng liếc mắt bên ngoài là thấy khó rồi, phụ cận tổng bộ không có nhà lầu, đập vào mắt là cây cối rậm rạp, ẩn nấp giữa chúng thì dễ nhưng nổ súng, nhất là súng bắn tỉa càng khó hơn. Monica nhìn vài lần nữa nhưng không thấy người, cũng không thấy nơi sát thủ nổ súng.

 

Là ai muốn giết mình, người trả thù vẫn là phần tử khủng bố? Đối phương dám tiến vào đây, nơi này là cơ quan tổng bộ tình báo, sát thủ này quá lớn mật rồi? Monica còn chưa kịp suy nghĩ xong, điện thoại trên bàn vang lên.

 

Monica ngẩn người, nàng thử vươn tay, đối phương không có động tĩnh. Vậy xem ra điện thoại này là từ sát thủ, Monica cắn răng, chần chừ một chút rồi tiếp điện thoại.

 

“Mày là ai?” Monica nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh mở miệng, đối phương không có lập tức nổ súng, xem ra nhất thời không muốn mình chết, cho nên Monica không khẩn trương.

 

“Tôi rất muốn được nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô.” Từ điện thoại truyền tới thanh âm ngọt ngào, tựa hồ tâm tình người nói có vẻ khá tốt.

 

“Vậy sợ cô phải chờ rồi.” Monica nhẹ nhếch khóe miệng, nàng đã biết đối phương là ai.

 

“Tôi không có tâm tình chờ đợi.” Cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Monica qua kính ngắm, Lam Tích cười nhẹ: “Chờ cô chết rồi, tôi muốn đem mặt cô sửa thành biểu tình gì mà chẳng được.”

 

“Tôi sẽ không chết.” Monica thật ra không khẩn trương, còn có tâm trạng đùa giỡn cùng Lam Tích.

 

“Ồ? Vì sao?”

 

“Bởi vì tôi với cô đang hợp tác.” Monica cười khẽ, tay kia đặt trên bàn muốn ấn gọi điện thoại nội tuyến.

 

“Nếu cô còn lộn xộn nữa, tôi không cần tiếp tục hợp tác.” Lam Tích nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của Monica. Nàng đang nằm sấp trên một cây đại thụ cách không xa chỗ của Monica, thân cây rất cao, từ trên nhìn xuống khá dễ, nên có thể nhìn rõ Monica muốn làm gì.

 

Monica cười mỉa một tiếng, thu tay về, cách một cánh cửa là tình báo viên đang bận rộn làm việc, không hề biết Monica đã gặp phải nguy hiểm.

 

“Tôi muốn biết một chuyện. Hy vọng cô có thể giúp tôi giải đáp.” Tuy là ngữ khí nhờ vả nhưng cả người Monica đều bị bại lộ dưới kính bắn tỉa của Lam Tích, không bằng nói là uy hiếp.

 

Monica không nhịn được cười, nàng chỉ có thể gật đầu: “Cô hỏi.”

 

“Là ai cho cô điều tra Scavenger?” Lam Tích mở miệng, “Tôi còn tưởng cô muốn hỏi tôi nội gián là ai.” Monica nhướn mày.

 

“Điều đó không còn quan trọng nữa.” Lam Tích cười nhẹ: “Tôi muốn biết âm mưu này là do ai bày ra.”

 

“Sao lại nói đây là âm mưu gì chứ?” Monica cười ha ha, Lam Tích lập tức đánh gãy lời nàng. “Là ai?”

 

“Tôi không thể nói.” Monica biết Lam Tích thấy được biểu tình của nàng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói ra, tôi cũng sẽ chết rất thảm.” Monica nghe thấy Lam Tích hừ nhẹ, kế tiếp có tiếng phi cơ bay qua.

 

Lam Tích lập tức cúp điện thoại, Monica cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Trên trời có một chiếc phi cơ từ trước rừng cây bay ngang qua.

 

Monica đợi vài giây, nàng vẫn còn sống. Monica biết Lam Tích sẽ không nổ súng, nàng lập tức nhấn gọi điện thoại nội tuyến: “Phong tỏa khu C phía rừng rậm.”

 

Chương 28

 

Khu C bị phong tỏa nghiêm mạt nhưng không tìm thấy được người, thậm chí chút dấu vết cũng không có. Điều này Monica đã sớm dự đoán được nên nàng nghe xong báo cáo cũng không có phản ứng gì lớn.

 

Chỉ là Monica không rõ Lam Tích có rất nhiều cơ hội nổ súng, chỉ cần nàng bóp cò là mình sẽ mất mạng nhưng nàng cố tình không làm vậy. Vì sao Lam Tích không nổ súng, chẳng lẽ nàng từ đầu không muốn giết mình? Monica không tự chủ xoay cây bút trong tay, cau mày sắp xếp lại dòng suy nghĩ rối rắm, lại đúng thời điểm này vang lên tiếng điện thoại. Monica do dự nhìn điện thoại, hiển nhiên là do vừa mới nghe điện thoại Lam Tích nên trong lòng còn e ngại, nàng hít sâu một hơi, đưa tay tiếp điện thoại.

 

“Alo.” Monica bình tĩnh nghe điện thoại, may mắn là không phải Lam Tích gọi tới mà là của một cấp dưới của nàng.

 

“Đội trưởng, FBI kia lại tới nữa.”

 

Monica lập tức ném cây bút lên bàn, không do dự đi ra khỏi phòng.

 

Xe đậu ở dưới khách sạn, bởi vì mới nổ mạnh nên khách sạn trông rất bừa bãi, hơn nữa có lệnh phong tỏa nên cũng không có quá nhiều người, nhìn từ bên ngoài trông có vẻ rất yên ổn. Monica đẩy cửa xe đi vào trong khách sạn, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy ở đại sảnh có rất nhiều người, chia làm hai phái, một bên là nhóm người FBI hôm qua, bên còn lại là cấp dưới của nàng. Một cấp dưới thấy Monica đến đây vội vàng đứng dậy chạy lại, ở bên tai nhỏ giọng kể lại tình huống, nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên sofa nhìn về phía Monica, khinh thường cười khẽ.

 

Bởi vì nhiệm vụ nên hai nhóm hôm qua tan rã trong không vui, không nghĩ Alyssa này chưa từ bỏ ý định. Nếu không phải vì thái độ giải quyết việc không chút lưu tình, Monica còn tưởng nàng đối với mình có ý khác.

 

“FBI các người nhàn rỗi tới mức phải cùng chúng tôi tranh nhiệm vụ sao?” Vì chuyện Lam Tích ban ngày nên tâm tình Monica hiện đang rất tệ, Alyssa này còn tìm tới cửa, thái độ Monica hiển nhiên không có chút hữu hảo.

 

Alyssa nhìn bộ dạng nàng nhưng cũng không để tâm, vì thái độ của nàng cũng không ôn hòa hơn: “Chúng tôi nhận được tin báo động, động tĩnh gây ra lớn như vậy không muốn nghe tới cũng khó.” Lời nói sắc bén, trong giọng nói mang theo tia chế nhạo.

 

“Sát thủ này cùng một tổ chức sát thủ chúng tôi đang điều tra có quan hệ. Điều này không thuộc phạm vi điều tra của cô.” Monica nhíu mày, không nghĩ Alyssa không có mất hứng, ngược lại còn hưng phấn đập tay: “Vừa vặn nơi này là phạm vi tôi quản lý. Tôi mặc kệ sát thủ hay tổ chức gì đó của cô, tóm lại vụ nổ bom phát sinh ở đây chính là chuyện của tôi. Đây là trọng trách mà chính phủ giao cho tôi.” Cuối cùng nàng cũng thu lại dáng vẻ lười biếng, hơi nghiêng người nhìn về phía Monica, cười tự tin: “Nếu các người không đem chuyện này gây ra ầm ĩ tới vậy, điện thoại báo động của chúng tôi cũng sẽ không vang lên không ngừng. Nếu mấy người có năng lực một chút, chúng tôi muốn điều tra cũng không dễ.”

 

Monica bị nàng ta trách móc không nói nên lời. Đúng vậy, Alyssa nói đúng, hiện tại mặc kệ nhiệm vụ dự tính ban đầu do ai phụ trách nhưng giờ đã nằm trong phạm vi quản lý của Alyssa, người khách cũng không thể nhúng tay. Monica cắn răng nhìn Alyssa hừ một tiếng, xoay người bước đi, cấp dưới của nàng vội vàng chạy theo nàng.

 

Alyssa nhìn bóng dáng rời đi của Monica, một bên khóe miệng hơi giương lên. Cấp dưới của nàng không cam lòng hỏi Monica: “Đội trưởng, chúng ta cứ vậy mặc kệ?”

 

“Không phải mặc kệ. Cậu ngẫm lại đi, chúng ta hiểu sát thủ đến vậy nhưng cũng không tìm thấy chút manh mối. Chẳng lẽ bọn họ có thể tìm thấy thứ gì hữu ích sao? Cho nên nhiệm vụ này không có nghĩa nhiều.” Monica hừ một tiếng, người phía trước mở cửa xe, buồn bựa dựa ra sau: “Hơn nữa không phải cho qua, mà là lặng lẽ điều tra. Lần này là chúng ta tính sót tạo lỗ hổng cho mấy tên FBi chui vào. Tôi cảm thấy mấy người FBi này rất kì lạ, nên đề phòng bọn họ.”

 

Manco vội vàng gật đầu, Monica thở nhẹ, mệt mỏi xoay cổ: “Chờ giải quyết xong Scavenger, chúng ta có thể nghỉ một thời gian dài rồi.”

 

“Vậy còn phải chờ thật lâu nữa.” Manco ngồi trước nàng phiền não, bộ dạng buồn rầu: “Chúng ta điều tra hơn nửa năm vẫn không tìm thấy sơ hở của tổ chức sát thủ này, không biết còn phải điều tra bao lâu.”

 

“Rất nhanh thôi.” Monica thở dài, hoặc dường như muốn xác nhận lại câu nói vừa này: “Nhất định sẽ sớm thôi.”

 

Mấy tháng nữa là tới ngày tranh cử, cấp trên đã không thể nhịn được nữa. Nếu lần này không thể mau chóng giải quyết Scavenger này cơ hội gần nhất cũng phải là bốn năm sau, cấp trên không chờ được lâu tới vậy.

 

 

Ngày hôm sau Monica đẩy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy trên bàn có đặt một bó hoa hồng.

 

Bởi vì chuyện hôm qua nên Monica đối với hoa hồng có chút mâu thuẫn nhưng hoa hồng này thật sự rất diễm lệ, cho nên tầm mắt Monica đầu tiên nhìn tới hoa hồng rồi tạm dừng một giây, sau đó mới nhìn tới người đang ngồi trên ghế của nàng.

 

“Đóng cửa lại.” Lam Tích mặc trên người một thân sườn xám khiến đường cong cơ thể nàng lộ ra, màu đỏ của sườn xám càng làm nổi bật làn da trắng nõn khiến nàng lộ ra vẻ gợi cảm. Mà Monica vì chú ý hoa hồng mà bỏ lỡ thời gian chạy trốn, nàng chỉ có thể đóng cửa lại, bởi vì Lam Tích ở trước mắt đang cầm một khẩu súng để ở bên chân, nòng súng đối diện Monica.

 

“Cô vào bằng cách nào?” Monica hỏi, vấn đề này Monica từ hôm qua đã tò mò. Lam Tích lấy từ túi đeo trên tay lấy ra một bản chứng minh thân phận hướng Monica giơ qua lại, sau đó ném lên bàn.

 

Monica nhận ra đó là thẻ chứng nhận thân phận đặc công của nàng, đồng nghĩa xác nhận người cầm là thuộc bên người của mình dù là trong một cuộc điều tra bí mật. Monica tưởng đã làm mất nó, không nghĩ tới bị Lam Tích lấy đi.

 

Bởi vì không tìm thấy bản chứng nhận lại sợ có người lợi dụng Monica đã thông báo với người kiểm soát là mình đã làm mất rồi, không nghĩ Lam Tích vẫn vào được.

 

Bất quá cho dù người kiểm soát có cẩn thận đi nữa, Lam Tích chỉ cần viện một nguyên nhân nào đó, rồi cầm văn kiện gốc thì vẫn có thể vào được.

 

“Khi nào cô mới rời đi?” Monia nhịn không được hỏi, mà Lam Tích chỉ trả lời bằng cách ném mị nhãn tới, nàng vỗ vỗ chân của mình, giọng nũng nịu: “Đến đây, ngồi chỗ này.”

 

Monica do dự, thực tế dù nàng có nguyện ý hay không, bị súng vào thì chỉ có thể nghe lời. Monica bước qua nhưng nàng không dám ngồi trên đùi Lam Tích, hiện tại không phải thời điểm có thể đùa giỡn.

 

“Cô muốn thế nào?” Monica hỏi, súng của nàng để ở sau lưng nhưng Monica không thể cam đoan tay mình so với đạn của Lam Tích nhanh hơn.

 

Lam Tích nhìn mọi người bên ngoài từ thấu kính trong suốt một chiều, đứng lên đá ghế tựa sang một bên sau đó tự mình ngồi lên bàn, nàng  dùng súng chỉ ghế hướng Monica bảo: “Ngồi.”

 

Monica mang vẻ mặt cười khổ ngồi xuống, cẩn thận nhìn Lam Tích, dù sao nếu người bị đùa giỡn đổi thành Lam Tích thì nàng cũng không có suy nghĩ gì tốt.

 

“Cô đoán.” Lam Tích ngược lại nở nụ cười, nàng cười rất ngọt, Monica lại nhìn ra trong đó có giấu sát khí, nàng biết Lam Tích tức giận.

 

“Chỉ cần cô không giết tôi.” Monica không nghĩ ra được, bất đắc dĩ nhún vai.

 

“Tôi sẽ không giết cô.” Lam Tích gật đầu: “Ít nhất hiện tại sẽ không.”

 

Monica đoán đúng, Lam Tích không có ý muốn giết nàng, một súng hôm qua chính là cảnh cáo.

 

“Tôi phải làm sao thì cô mới có thể vĩnh viễn không giết tôi?” Monica là người thông minh, nàng nghe ra thâm ý trong lời nói của Lam Tích. Nàng cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Lam Tích muốn nhìn xem bản thân có đoán đúng hay không.

 

Mà phía sau cửa có tiếng gõ, là Manco. Manco cầm văn kiện trong tay, hiển nhiên là tìm Monica có việc.

 

Monica nhìn Manco giống như vị cứu tinh, nàng vội vàng muốn làm chút động tác ám chỉ nhưng Lam Tích cũng chú ý tới. Nàng giương môi cười, nhảy xuống bàn sau đó ngồi vắt ngang qua trên người Monica.

 

Từ góc nhìn của Manco thấy chính là Monica đang cùng nữ nhân khêu gợi này hôn môi, tóm lại là rất thân mật. Sinh hoạt cá nhân của Monica rất thoáng, bạn giường của nàng cơ bản rất đa dạng. Manco rất hiểu điều này, hắn xoay người bước đi nhưng rất nhanh cước bộ dừng lại.

 

Nơi là trung ương cơ quan tình báo, Monica dù thích một người cũng sẽ không đem người tới nơi này. Manco lại quay lại liếc mắt nhìn nhưng tựa hồ không có vấn đề gì.

 

Xem ra Monica lại tìm người mới tới trong ngành. Manco nghĩ trong cơ quan tình báo có rất nhiều nữ nhân dù ít hoặc nhiều đều đã bị Monica “nhúng chàm” qua. Điều này cũng không có gì kì quái, lần sau nên nhắc nhở Monica không nến ở văn phòng làm chuyện lớn mật thế. Manco khẽ lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi.

 

Hắn nghĩ hiện tại Monica đang rất hưởng thụ lại không biết rằng Monica động cũng không dám động. Nàng ở trong lòng muốn gào thét kêu cứu Manco nhưng tất nhiên Manco cùng nàng không có cảm ứng tương thông.

 

Tuy rằng Lam Tích đang ngồi ngang trên người nàng, tuy rằng hai người trong lúc này tựa hồ không có khoảng cách, tuy rằng… Nhưng vấn đề là súng trong tay Lam Tích đang đặt ở vị trí trái tim phải của Monica.

 

Hiện giờ trong lòng Monica chỉ có hối hận.

 

Nàng còn tưởng rằng sau lần ở night club hai người sẽ có kết quả tốt, ví như lăn giường, sau đó sẽ không gặp lại nữa. Không nghĩ đến bình thường mình dùng sách lược “anh hùng cứu mỹ nhân” cả trăm lần nhưng lần này lại thất bại, hơn nữa còn khiến bản thân chật vật như bây giờ.

 

“Đừng giở trò gian trá với tôi.” Lam Tích tựa vào đầu vai Monica, tư thế vô cùng thân thiết. Khi nàng nói chuyện nhiệt khí đều phả lên cổ Monica, mười phần mờ ám, súng trong tay nàng cũng đẩy đẩy về phía trước.

 

Trong lòng Monica thực cảm thấy thống khổ, nàng biết chính mình bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng Lam Tích cứ làm động tác khiêu khích khiến nàng không chống đỡ được. Nàng cực kì hi vọng Lam Tích nhiệt tình như thế nhưng là ở trên giường cơ. 

 

Không phải là loại tình huống như hiện tại..

 

“Tôi nào dám giở trò gì.” Tuy tính mạng đang nằm trên tay Lam Tích, Monica vẫn cười nhẹ: “Thật ra tôi không ngại cô đùa giỡn với tôi một chút.”

 

“Tôi sợ tôi đùa quá đà thì mục đích của tôi không thể đạt được.” Súng Lam Tích lại đẩy về trước, Monica quả thực cảm thấy súng của nàng ngay cả tiếng tim đập của Monica đều nghe thấy. Cố tình lúc Lam Tích nói chuyện lại tới gần một chút rồi thêm một chút, Monica cảm thấy bên cổ có chút ướt át, giống như nàng ở cổ Monica hôn một cái.

 

Monica thấy tim của bản thân đập càng lúc càng mạnh, càng lúc càng chói tai.

 

Lam Tích nhất định là cố ý! Monica căm giận suy nghĩ.

 

Mỹ nhân ở trước mắt mà không thể hưởng thụ! Đây thật sự là thời điểm thống khổ nhất của Monica.

 

Chương 29

 

“Tôi muốn tất cả tư liệu cô điều tra về Scavenger.”Lam Tích liếc về sau thấy Manco đã rời đi, nàng không vòng vo nhiều nói thẳng ý đồ mình đến. Monica đích xác không nghĩ tới mục đích của nàng là thế, Monica còn tưởng rằng Lam Tích tới hỏi nội quỷ kia hoặc là hỏi người đứng sau việc điều tra Scavenger, nhưng Lam Tích mạo hiểm đến là vì chuyện này.

 

“Cô biết điều này thì có ích lợi gì?” Monica hỏi, muốn tiêu hủy sao? Xem bộ dạng Lam Tích cũng không giống, huống hồ văn kiện có bản riêng được bảo quản kỹ, không có khả năng nói muốn tiêu hủy là tiêu hủy được. Nhất định Lam Tích cũng hiểu được nhưng hiển nhiên Lam Tích không tính trả lời nghi vấn của nàng. Lam Tích nheo mắt nhìn Monica, nàng nhìn súng trong tay Lam Tích biết hiện giờ chỉ có thể nghe theo, bất đắc dĩ cẩn thận rút văn kiện từ trên bàn đưa nàng, Lam Tích nhìn thoáng qua, ngữ khí nặng hơn: “Tôi muốn toàn bộ. Cô điều tra Scvenger lâu như vậy cũng chỉ tìm thấy được chút ít này sao?”

 

Monica không dám lừa nàng, kéo ngăn tủ ra lấy một cái đĩa đưa nàng. Nàng không rõ Lam Tích muốn làm gì nhưng dù Lam Tích làm gì cũng không sinh ra ảnh hưởng với nàng cho nên Monica không lo lắng. Lam Tích đem đĩa bỏ vào túi, cười vừa lòng: “Chúng ta đi thôi.”

 

“Chúng ta?” Monica mờ mịt nhìn nàng: “Cô còn muốn mang tôi ra ngoài?”

 

“Đừng giả vờ. Chỉ cần tôi ra khỏi căn phòng này cô sẽ gọi điện thoại nội tuyến ngay, chờ tôi chính là súng ngắm vào đầu. Tôi sẽ ngu xuẩn vậy sao?” Đối với Monica đang diễn trò Lam Tích hừ nhẹ, tiếp theo Monica bị Lam Tích túm đi.

 

Monica cùng Lam Tích đi trên hành lang, hai người thoạt nhìn đang ôm vô cùng thân thiết. Chính là không ai thấy tay Lam Tích ôm thắt lưng giấu trong áo khoác nàng là một khẩu súng.

 

Lam Tích cảm nhận được có vài ánh mắt ghen tị nhìn về phía mình, nàng không khỏi buồn cười nhìn Monica: “Mị lực của cô thật ra cũng lớn đó chứ.”

 

“Nếu là thật thì sao tôi không thấy cô trúng mị lực của tôi chứ?”  Monica cười khổ, Lam Tích không nói nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Vốn hết thảy coi như thuận lợi, thời điểm đi tới tầng một thấy Manco đột nhiên từ ngoài tiến vào, nhìn thấy Monica vội vàng lộ ra dáng vẻ khẩn trương: “Đội trưởng, bọn họ thế nhưng lại tới đây.”

 

Monica còn tưởng Manco phát hiện tình huống không đúng tới cứu mình, kết quả ngược lại đã quên Manco chưa gặp qua Lam Tích. Vậy nên dù Lam Tích đứng ở trước mặt hắn thì cũng chưa chắc hắn sẽ phát giác ra nguy hiểm. Người duy nhất gặp qua Lam Tích là Bobby thì lúc này lại đang ở trong thành phố bắt trùm buôn thuốc phiện. Monica trong lòng phát sầu, biểu tình có chút cứng ngắc, súng Lam Tích đặt tại hông nàng vừa tăng thêm lực đạo, Monica miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Ai lại tới nữa?”

 

“Là nhóm FBI kia.” Manco vội vàng nói.

 

“Lại là bọn họ.” Monica cau mày, không đợi nàng nói câu tiếp theo chợt nghe Lam Tích ở bên tai nàng mở miệng: “Đi xem.”

 

Cho dù nàng không nói Monica vẫn sẽ đi xem, Monica biết Lam Tích vì sao gijc mình như vậy, nàng muốn thừa dịp lúc đang rối không ai để ý tới nàng thì ly khai. Mặc kệ Lam Tích nghĩ như thế nào Monica đều phải đi giải quyết chuyện này. Nàng hướng Manco gật đầu ý bảo đồng ý, lại hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

 

“Ở bên ngoài chờ.” Manco nói, theo quy định không phải là nhân viên thì không thể bước vào cơ quan tình báo, cho FBI cũng phải theo quy định. Monica nhịn không được nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lam Tích, trong lòng hiển nhiên cảm thấy châm chọc, mà Lam Tích chỉ cười nhạt: “Chúng ta đi thôi.” Nàng mở miệng, Monica bị bắt đi cùng nàng ra ngoài.

 

Bên ngoài cửa chính cơ quan tình báo có mấy chiếc xe dừng lại, người trên xe thấy Monica đi ra đều xuống xe. Manco nói đúng, chính là mấy người FBi với Alyssa đáng giận kia.

 

Alyssa hướng Monica đi tới, cô ta nhìn người ôm Monica, biểu tình có chút cổ quái nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình thường.

 

Ở sau lưng Lam Tích đã không thể tiếp tục khống chế Monica, Lam Tích buông tay ra để Monica đi cùng Alyssa kia nói chuyện.

 

“Tôi đã cho qua nhiệm vụ kia rồi, sao các người còn tới đây?” Ngữ khí của Monica rất ác liệt có lẽ vì nơi này là địa bàn của nàng, nhưng Alyssa không để ý, cô ta giương khóe miệng cười: “Đúng. Nhiệm vụ này cô thật sự ch qua nhưng cô còn tiếp tục điều tra dù không có lệnh điều tra đưa xuống phải không?”

 

Monica chủ yếu phụ trách nhiệm vụ Scavenger, bất cứ điều gì liên quan tới Scavenger nàng sẽ không bỏ qua, âm thầm điều tra là đương nhiên nhưng bị Alyssa thản nhiên nói ra vậy giống như đang chỉ trích Monica. Điều này khiến Monica không hài lòng, nàng vừa muốn mở miệng, Alyssa lập tức đánh gãy lời nàng: “Tôi không quan tâm cô điều tra Scavenger này có bao nhiêu quan trọng nhưng tôi nhắc nhở cô. Ở đây, ở đặc khu Washington, tất cả án kiện đều do tôi phụ trách. Cô không có quyền can thiệp, cũng không có quyền một mình điều tra. Về phần ngoài khu vực này tôi sẽ không quản.”

 

“Cô đây là đang gây cản trở nhiệm vụ của tôi.” Monica hiển nhiên muốn tức giận nhưng Alyssa cười trào phúng: “Sao lại nói tôi cản trở nhiệm vụ chứ? Cô nói xem, từng lời nói ban nãy của tôi có gì không đúng? Đây không phải là tôi chỉ theo luật mà làm theo thôi sao?”

 

Monica không thể phản bác nàng. Đúng vậy, Alyssa chỉ theo quy định mà làm. Lần đầu tiên Monica cảm thấy người của bang FBI thật khiến làm người khác chán ghét.

 

Nhân vật chính trong cuộc đàm luận nhiệm vụ của hai người – Lam Tích, lúc này đứng ngay bên cạnh các nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả.

 

Lam Tích đứng ở sau Monica theo dõi tất cả, nàng hơi trầm ngâm, dứt khoát muốn rời đi. Nàng đi qua Alyssa, ánh mắt hai người thoáng gặp nhau, Alyssa đột nhiên hơi nghiêng người hướng Lam Tích ngã xuống. Lam Tích nheo mắt, không dấu vết né sang bên cạnh nhưng hai người vẫn đụng phải, Lam Tích không có biện pháp chỉ có thể đỡ lấy cô ta: “Cô không sao chứ?” Khi nàng hỏi đồng thời cũng cảnh giác cao độ, tùy thời chuẩn bị ứng biến với tình huống bất lợi.

 

Alyssa cười cảm ơn: “Không có việc gì.’

 

Ai nhìn vào đều nhìn ra được Alyssa cố ý, Monica còn tưởng Alyssa phát hiện thân phận Lam Tích, nhìn động tác của Alyssa không có gì lạ, nàng không khỏi thở nhẹ nhõm.

 

Lam Tích lịch sự cười sau đó rời đi. Monica nhìn bóng dáng nàng có chút không cam lòng nhưng lại bất lực. Bởi vì nếu bây giờ vạch trần thân phận Lam Tích, Alyssa nhất định lấy lý do thuộc phạm vi quản lý của mình mà vươn tay tới Lam Tích, đến lúc đó việc điều tra của nàng sẽ càng thêm phiền toái. Vậy nên chỉ có thể nhìn Lam Tích rời đi, sau khi Lam Tích rời khỏi không bao lâu Alyssa cũng rất nhanh ly khai. Monica nhìn bóng dáng Alyssa ly khai, phẫn nộ dậm chân xuống.

 

Mà lúc này Lam Tích không có rời đi, nàng đứng ở cạnh một góc khác, tay cầm di động, vẻ mặt khó hiểu.

 

Di động này là ban nãy Alyssa ngã vào người nàng đặt ở trong tay. Vì sao cô ta lại làm vậy? Nàng phát hiện thân phận của mình? Cơ mà nhìn lại không giống. Lam Tích vừa mới kiểm tra di động này rồi cũng không có gắn chip xác định vị trí, nàng không rõ nên nàng đang đợi.

 

Di động rất nhanh có tiếng vang lên là tiếng chuông báo tin nhắn. Lam Tích mở tin nhắn ra chỉ có ba từ ngắn gọn “Tới tìm tôi”.

 

Lam Tích hơi nghiêng đầu nhìn thấy người của Alyssa vừa mới rời đi mà Alyssa không chú ý tới hướng này nhìn qua.

 

Alyssa này, bản thân chưa bao giờ gặp qua cô ta. Nhìn bộ dáng của cô ta tựa hồ biết mình. Lam Tích không nghĩ nhiều nữa, nàng trực tiếp quăng di động đi rồi rời đi.

 

Bởi vì hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn.

 

 

Máy tính đang đọc thông tin từ đĩa, tệp tin rất lớn nên Lam Tích ngồi đợi nhưng vẫn chưa đọc xong. Lam Tích cảm thấy nhàm chán đi pha cà phê, chờ nàng bưng ly cà phê về thì thông tin đã hoàn thành. Lam Tích vội vàng ngồi xuống ghế, đem ly cà phê tùy tiện đặt ở một bên mở tệp tin ra.

 

Văn kiện này thật sự rất nhiều, Lam Tích xem hai giờ mới đọc xong toàn bộ.

 

Hiển nhiên Lam Tích có chút mỏi mệt nhưng khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười thản nhiên, cà phê đã lạnh nhưng Lam Tích không để ý một ngụm uống cạn, bộ dạng như hiểu ra rất nhiều chuyện.

 

Monica điều tra về Scavenger thật sự mất rất nhiều công sức. Kết qua nàng điều tra so với điều mình biết ở trong đó còn nhiều hơn.

 

Thì ra là vậy. Lam Tích nhìn về phía máy tính, trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái.

 

Trách không được Monica vội vã điều tra Scavenger như vậy còn tính tính toán toán. Thời gian tranh cử của Mỹ cũng sắp tới rồi.

 

Tổ chức Scavenger tồn tại là do cấp cao đảng GH bày mưu đặt kế, mục đích thành lập ban đầu là ám sát đối thủ cạnh tranh tổng tuyển cử hoặc nhân sĩ phản đối, sau lại dần hình thành tổ chức sát thủ. Sự tồn tại của Scavenger nhân viên cấp cao đều biết tới, cũng bởi vì nhiều lý do nên rất nhiều người khi bỏ phiếu sẽ cố kỵ Scavenger mà lựa chọn bỏ phiếu cho đảng GH.

 

Ngược lại, nếu Monica diệt trừ được Scavenger, nghị sĩ quốc hội chắc chắn sẽ phản chiến lại, chủ đứng sau Monica, đảng MZ, nhất định có thể giành lấy thắng lợi trong đợt tranh cử.

 

Cẩn thận suy ngẫm lại, mấy quan chức chính phủ Mỹ mình ám sát đều là người của đảng MZ. Lúc trước không để ý mà giờ xem ra, mấy quan chức chính phủ bọn Tô Thấm Hảo ám sát chính là cấp cao của đảng MZ.

 

Trách không được Scavenger có thể tồn tại lâu như vậy, nguyên lai là một nửa chính phủ ở sau màn duy trì.

 

Có lẽ nàng có thể thừa dịp này rời khỏi Scavenger.

 

Khóe miệng Lam Tích vẽ nên ý cười, nàng nhàn nhã dựa ra sau xoay xoay ghế, vô ý thức nhìn lên trần nhà lại rất nhanh thu hồi.

 

Nàng nhớ tới một người.

 

Một người có thể vì nàng mà làm tất cả.

 

Chương 30

 

“Nếu bạn yêu một người, bạn sẽ vì hạnh phúc của nàng mà vui sướng. Nếu bạn đối với cô ấy là ích kỷ chiếm giữ, như thế là bạn đang ngăn cản cô ấy có quyền yêu thương người khác, không cho cô ấy được hưởng hạnh phúc.”

 

Nhìn thấy lời nói trên màn hình, Tô Thấm Hảo cau mày, bắt đầu tưởng tượng nếu Lam Tích yêu người khác. “Giết cô ta.” Tô Thấm Hảo lập tức cho bản thân một đáp án tàn bạo, đương nhiên không phải giết Lam Tích, Tô Thấm Hảo luyến tiếc làm đau Lam Tích, cuối cùng người chịu là chính là người mà Lam Tích yêu. Biết kết luận của bản thân rồi, lại nhìn lời nói trên màn hình, Tô Thấm Hảo lập tức làm mặt đau khổ.

 

Chẳng lẽ mình đối với Lam Tích là ích kỷ chiếm đoạt? Tô Thấm Hảo buồn bực thở dài, xóa dòng chữ tìm kiếm “yêu cùng chiếm giữ là khác nhau”, cắn môi nghĩ nghĩ, sau đó lại đánh bàn phím lần nữa.

 

“Làm sao biết được bản thân có yêu một người hay không.”

 

Nhấn enter, Tô Thấm Hảo thật sự nhìn chăm chú vào máy tính, mang theo tâm trạng khẩn trương một chút.

 

Tô Thấm Hảo cũng biết hành động của nàng thực ngốc, ngốc cực kì.

 

Nhưng nàng thật sự không có cách nào cả, nàng chưa từng có cảm giác “yêu” này cho nên không phân rõ được yêu với chiếm giữ. Nàng sợ hãi bản thân đối với Lam Tích là dục vọng chiếm giữ, vì điều này sẽ làm tổn thương Lam Tích. Nàng muốn tìm đáp án, nhưng chung quanh nàng đều là một đám lãnh huyết giống nhau, Tô Thấm Hảo hỏi cũng như không. À mà Ben hình như từng có trải qua một đoạn tình cảm sâu sắc, chẳng qua đây là nghịch lân của hắn, mình làm sao ăn no rửng mỡ trêu chọc hắn?

 

Cuối cùng chỉ có thể xin giúp đỡ từ Internet.

 

Trên trang tìm kiếm, dòng đầu tiên là một bài thơ.

 

“Đối mặt với người bạn yêu, tim bạn sẽ đập rất nhanh,

 

Nhưng đối mặt với người bạn thích, bạn cao hứng phấn khởi,

 

Đối mặt với người bạn yêu, mùa đông tựa như mùa xuân,

 

Nhưng đối mặt với người bạn thích, mùa đông là một mùa thực mỹ lệ.”

 

Là một bài thơ rất đẹp, Tô Thấm Hảo nhập tâm vào bài thơ, muốn biết chính mình đối với Lam Tích là gì, nhưng cuối cùng sắc mặt nàng lại càng thêm cứng ngắc.

 

Vào lúc nàng đối mặt với Lam Tích sẽ không có vụ tim đập nhanh, bởi vì huấn luyện của nàng có khống chế tim đập, ở thời điểm nào cũng không hoảng sợ, cho dù sau khi chấp hành nhiệm vụ đi kiểm tra thì tim đập vẫn rất bình thường. Bất quá khi nhìn thấy Lam Tích, khi nhớ tới Lam Tích, trong lòng thật ra có cảm giác vui vẻ là thật.

 

Về phần gì mà mùa đông mùa xuân… Mình cùng Lam Tích quen biết chưa lâu, còn chưa có trải qua mùa đông, về phần mùa xuân thì Tô Thấm Hảo không có ấn tượng gì sâu sắc…

 

Chẳng lẽ mình đối với Lam Tích là cảm giác thích, không phải yêu? Tô Thấm Hảo cảm thấy bản thân càng thêm mờ mịt, lúc trước nàng còn có tia hi vọng, kết quả bị nội dung tìm kiếm đả kích tam quan thành một mảnh hắc ám. Chưa từ bỏ ý định kéo xuống xem mấy tìm kiếm khác, lại càng thêm ảo não, rồi nàng khép máy tính lại.

 

Nếu bạn nhìn chăm chú người bạn yêu, mặt bạn sẽ trở nên nóng bừng.

 

Tô Thấm Hảo đương nhiên sẽ không đỏ mặt hay mặt nóng lên gì cả. Lúc nàng quen Lam Tích mới nở được nụ cười, vả lại đỏ mặt là cái gì? Với Tô Thấm Hảo mà nói đó chính là biểu hiện của tố chất tâm lý kém, Tô Thấm Hảo mà tố chất tâm lý kém sao?

 

Đương nhiên không! 

 

Nếu bạn nhìn chăm chú người bạn yêu, bạn sẽ tự giác mỉm cười.

 

Ồ, mỉm cười, đương nhiên là có cười rồi. Hiện tại Tô Thấm Hảo nhìn thấy Lam Tích là tự động bật mode nở nụ cười đẹp như hoa, nếu Ben với những người khác mà thấy được chỉ sợ bị dọa nhảy dựng lên, mà dĩ nhiên chỉ có Lam Tích thấy được thôi.

 

Đối mặt với người bạn yêu, bạn sẽ không cách nào nói ra hết lòng mình. Nhưng mà đối với người bạn thích thì bạn sẽ liên tục nói không ngừng.

 

Liên tục nói không ngừng? Được rồi, nếu là không tính tới nội dung trong lời nói là nhiệm vụ bí mật.. Như vậy sẽ không tính là liên tục nói không ngừng đâu nhỉ? Tô Thấm Hảo cáu kỉnh giống như con mèo đang xù lông, mà điện thoại phòng khách hình như không hiểu được Tô Thấm Hảo đang rối rắm tâm tình của thiếu nữ đang yêu, vang lên tiếng chuông gọi tới.

 

Tô Thấm hảo đè nén xuống buồn rầu trong lòng, tận lực bình tĩnh: “Alo.”

 

“Xin chào. Xin hỏi quý khách có cần phục vụ không ạ?” Giọng nữ khêu gợi từ bên kia điện thoại truyền tới, nhưng giờ Tô Thấm Hảo không có tâm tình kia, nàng đương nhiên biết phục vụ khách mờ ám này là gì, “Không.” Một từ phủ định đơn giản, sau đó cúp điện thoại.

 

Nhưng tai nghe vừa mới đặt xuống, điện thoại lại vang lên.

 

“Alo!” Tô Thấm Hảo trừng mắt nhìn điện thoại, trong giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Xin hỏi thật sự không cần sao?” Đối phương thế mà chưa từ bỏ ý định hỏi lại.

 

“Không! Không cần!” Tô Thấm Hảo lúc này là đang rống giận, nàng chưa gặp qua cô nàng nào dai như vậy. Tai nghe mới đặt xuống lại lần nữa vang lên.

 

Tô Thấm Hảo dùng hết sức khống chế bản thân, chịu đựng xúc động muốn quăng cái điện thoại, ôn tồn mở miệng đáp lại: “Tôi nói, tôi không cần. Đừng có nhắm tới tôi nữa.”

 

“Thật sự không cần sao? Vậy cũng phải mở cửa chứ a.” Đối phương không tiếp tục cố ý trêu chọc nữa, hơn nữa nói tiếng Trung rất khá, nói xong chợt nghe thấy từ tai nghe có tiếng cười.

 

Thanh âm này Tô Thấm Hảo rất quen thuộc. Tiếng cười này khiến Tô Thấm Hảo tựa như thấy được vẻ mặt cười híp mắt của người kia ở ngay trước mặt mình, biểu tình tức giận trên mặt Tô Thấm Hảo cứng lại, nàng không xác định hỏi lại: “Lam Tích?”

 

“Đúng. Hừ.” Đối phương đáp lại nàng chỉ có một giọng mũi, mà lập tức điện thoại bị cúp.

 

Nhưng Tô Thấm Hảo hoàn toàn xác định người này là Lam Tích. Nàng tùy tiện ném tai nghe sang một bên, sau đó lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng, chạy tới hành lang hướng tầng dưới nhìn xuống liền nhìn thấy một nữ nhân mặc một bộ sườn xám đang đứng ở quầy tiếp tân đăng kí, còn vừa mới nghe điện thoại xong.

 

Chính là Lam Tích, trong lòng Tô Thấm Hảo có thanh âm vang lên khẳng định. Tô Thấm Hảo tự động làm biểu cảm tươi cười, chỗ của nàng là tầng bốn, Tô Thấm Hảo đã không thể chờ chậm chập đi từng bước xuống, nàng đơn giản lật tay vịn thang cuốn nhảy xuống.

 

Đây là từ tầng bốn nhảy xuống đó! Động tác kinh người của Tô Thấm Hảo lập tức mọi người ở đại sảnh kinh hô, tiếp tân ở quầy đăng ký trợn mắt nhìn, Lam Tích thấy ánh mắt bọn họ liền xoay người nhìn phía sau thì thấy được Tô Thấm Hảo đang hướng nàng chạy tới. Tô Thấm Hảo thấy Lam Tích xoay người, bước chân dần chậm lại, rồi đứng tại chỗ.

 

Lúc này khoảng cách của hai người đã rất gần, chỉ có cách ba bốn mét nữa, hai người thấy được đối phương rất rõ ràng, cho dù ở giữa người đi qua lại không ngừng nhưng Tô Thấm Hảo vẫn thấy nụ cười trên mặt Lam Tích.

 

Khả ái như vậy, nụ cười mê người đến vậy.

 

Ít nhất trong nháy mắt này, nụ cười đó thuộc về Tô Thấm Hảo.

 

Tô Thấm Hảo đột nhiên nhận ra, nàng sống vô vị đến bây giờ cũng chỉ vì nụ cười sáng lạn này.

 

Giống như cả kiếp này đều một mực chờ đợi.

 

 

“Sao cô biết tôi ở đây?” Tô Thấm Hảo dẫn Lam Tích lên lầu, nàng hỏi.

 

“Tôi hỏi Ben. Hắn nói cô đang chấp hành nhiệm vụ.” Lam Tích hướng Tô Thấm Hảo nháy mắt đắc ý.

 

Tô Thấm Hảo đương nhiên biết Lam Tích có phương pháp biết mình ở đâu, nghe nàng cố ý đến hỏi Ben, trong lòng Tô Thấm Hảo vẫn có chút mừng thầm.

 

“Vậy vì sao cô đến đây?” Đi tới phòng, Tô Thấm Hảo hỏi thử nhưng Lam Tích dường như không muốn nói vì sợ nàng lo lắng linh tinh, chỉ nhẹ nhàng cười: “Lần trước cô giúp tôi, tôi còn cảm ơn cô.”

 

Dù vậy Tô Thấm Hảo cũng không hỏi tiếp, nàng đẩy cửa phòng, Lam Tích đi theo nàng đi vào. Tô Thấm Hảo vốn phải mời nàng ngồi trên giường nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy trên giường còn có sổ, vội vàng đỡ Lam Tích đang muốn ngồi xuống, kéo nàng ngồi xuống sofa.

 

“Sao vậy?” Đối với hành động kì quái của Tô Thấm Hảo, Lam Tích có chút không hiểu nhíu mày nhìn nàng. Tô Thấm Hảo cười theo, tay ở sau lưng vội vàng đóng quyển sổ lại, Lam Tích phát hiện hành động của nàng nhưng cũng không nói gì.

 

“Có cần tắm rửa không?” Tô Thấm Hảo tùy ý hỏi nhưng Lam Tích nghe xong hơi hơi khiêu mi, nhìn về phía Tô Thấm Hảo lặp lại: “Tắm rửa?”

 

“Tôi không có ý kia.” Tô Thấm Hảo giờ mới phản ứng mình mới nói cái gì, vội vàng kích động xua tay nhưng Lam Tích lại thoải mái cười: “Được, có muốn cùng nhau tắm không?”

 

“Cùng nhau tắm?” Tô Thấm Hảo ngốc lăng hỏi lại, thế nên Lam Tích đi đến trước mặt nàng đều không có phản ứng.

 

“Đúng vậy. Cùng nhau tắm, thế nào?” Đè thấp thanh âm, dụ dỗ hỏi, ngón tay Lam Tích đã muốn cởi ra khuy áo của Tô Thấm Hảo. Lúc này Tô Thấm Hảo đương nhiên sẽ không cự tuyệt, mà khi môi Lam Tích in lên môi nàng, Tô Thấm Hảo không kịp hối hận lập tức ôm người vào ngực, không phát hiện tay Lam Tích vốn nên ôm nàng lại đi lấy quyển sổ ở sau.

 

“Đây là cái gì?” Nghe được thanh âm mang theo ý cười của Lam Tích, Tô Thấm Hảo mới phản ứng lại, nàng nhìn theo hướng Lam Tích thấy nàng đã cầm quyển sổ trong tay, đang lật xem ảnh chụp.

 

“Tôi còn tưởng đây là tư liệu nhiệm vụ.” Lam Tích vừa cười vừa lè lưỡi, lại cúi đầu nhìn về phía quyển sổ, từ từ mở miệng: “Người này là ai vậy a? Tôi sao cảm thấy người này thật quen mắt nhỉ?”

 

Cô đương nhiên thấy quen mắt rồi, ảnh chụp đều là cô mà. Tô Thấm Hảo có chút quẫn bách, nàng che giấu quyển sổ đó không muốn nàng thấy nhưng giờ Lam Tích đã thấy được ảnh chụp rồi nàng cướp về cũng có ích gì?

 

Tô Thấm Hảo không chắc Lam Tích có giận không nên nàng cẩn thận quan sát phản ứng của Lam Tích. Lam Tích lạt xem vài tờ ảnh chụp. đem sổ khép lại, sau đó nhìn về phía Tô Thấm Hảo.

 

Vẻ mặt Lam Tích nhìn không ra biểu tình gì, trong lòng Tô Thấm Hảo không yên, Lam Tích tức giận? Tô Thấm Hảo cố gắng muốn cười, Lam Tích đặt tay lên bả vai nàng sau đó nháy mắt.

 

Trong nháy mắt khí chất trên người nàng cũng lập tức chuyển biến, Lam Tích nghiêng đầu khẽ cắn vành tai Tô Thấm Hảo, sau đó mở áo Tô Thấm Hảo ra, cắn môi, dáng vẻ xinh đẹp: “A Hảo, có muốn cùng tắm không?”

 

Tô Thấm Hảo bị một tiếng “A Hảo” gọi tới xương cốt đều nhuyễn vì thế nàng không nhớ rõ bị Lam Tích mê hoặc tâm trí, nàng vĩnh viễn chỉ có thể bị mắc mưu.

 

Bất quá cũng may lần này Lam Tích không có lại tính kế nàng, cho nên cuối cùng cũng chiếm được tiện nghi…

 

“A Hảo.. A Hảo..” Lam Tích không ngừng gọi tên này, ngẩng cao đầu ngâm nga, nàng thâm tình như vậy khiến Tô Thấm Hảo thậm chí cảm thấy nàng không phải đang gọi mình.

 

Nếu không phải là mình thì là ai? Tô Thấm Hảo càng thêm nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của Lam Tích, ngăn chặn Lam Tích tiếp tục gọi “A Hảo”, tiếng rên rỉ mắc kẹt trong cổ họng Lam Tích cũng bị tiếng nước che lấp đi.

 

Trong phòng tắm thủy tinh bán trong suốt có hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau, bóng dáng hai người từ ngoài nhìn vào hệt như là một người, thân mật như vậy, triền miên dây dưa như thế.

 

“A Hảo..! A Hảo!” Rất nhanh, Lam Tích vì sung sướng mà rên rỉ lớn hơn xuyên qua phòng tắm mà truyền ra ngoài.

 

Đêm nay còn rất dài.

 

(con edit: )))))  đọc đoạn tìm hiểu tâm tình đang yêu mà cười lộn cả ruột. Thế đứa nào yêu mà đỏ mặt là do tâm lý yếu mà ra à? Há há. Tội nghiệp thiếu nữ tới giờ mới chớm mùi yêu. Hỏi trên mạng rối rắm thêm là đúng rồi. Mấy chụy gu gồ, baidu có tâm quá mà. )

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
4 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Registrati su binance

Can you be more specific about the content of your article? After reading it, I still have some doubts. Hope you can help me.

indicação da binance

Your point of view caught my eye and was very interesting. Thanks. I have a question for you.

User Login

I have read your article carefully and I agree with you very much. This has provided a great help for my thesis writing, and I will seriously improve it. However, I don’t know much about a certain place. Can you help me?

ccar moeda

Reading your article helped me a lot and I agree with you. But I still have some doubts, can you clarify for me? I’ll keep an eye out for your answers.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.