MV 21

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Kế Hoan ngâm mình trong nước một lát rồi đứng dậy, sau khi lau khô sàn phòng tắm, rửa mặt súc miệng xong, cậu liền đóng cửa phòng tắm lại, quay về phòng mình.

Phòng Kế Hoan không có lắp điều hòa, hiện tại tuy rằng là mùa hè, nhưng vì nơi cậu ở là trên núi cho nên cũng chẳng nóng lắm, mỗi tối trước khi đi ngủ cậu đều mở cửa phòng ra để thông thoáng một chút.

Ngày thường cậu vẫn mở cửa phòng trước khi đi ngủ, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao mà Hắc Đản cứ nhìn cái cửa phòng đang mở rộng chẳng chịu nhắm mắt, để thằng bé ngủ, Kế Hoan đành đóng cửa lại.

Thời gian đã không còn sớm, nghĩ đến việc ngày mai còn phải dậy sớm đến trường, Kế Hoan đặt Hắc Đản vào phía trong giường, ép thằng bé ngủ.

Mùa đông ôm Hắc Đản ngủ là một loại tra tấn —— thân nhiệt của Hắc Đản quá thấp, nhưng đến hè thì lại là một loại hưởng thụ, mùa hè ôm là thoải mái nhất.

Kế Hoan nhanh chóng ngủ say.

Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, cậu chợt thấy kế bên có chút lạnh lẽo.

Từng đợt gió nhẹ thổi từ ngoài cửa vào, cực kì mát mẻ, thậm chí là mát đến mức phát rung.

Chờ chút ——

Trước khi ngủ… Chẳng phải mình đã đóng cửa rồi sao? Vậy gió kia từ đâu thổi tới chứ?

Kẽo kẹt kẽo kẹt… Kế Hoan còn nghe được tiếng ván cửa bị gió thổi vang lên.

Kế Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Trên cổ ướt nhẹp, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cậu là “Hắc Đản lại tè”, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện là không phải.

Ngay lúc cậu nghĩ đến điều này, lại một giọt nước nữa nhỏ từ bên trên xuống cổ cậu.

Bên ngoài trời mưa? Nhà cậu dột? —— đây là ý nghĩ thứ hai của Kế Hoan, nhưng mà thực nhanh, cậu phát hiện ra là không phải!

Cậu không nhúc nhích được!

Ngay lúc cậu tính đưa tay gạt giọt nước mới nhỏ xuống, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện ra bản thân không tài nào cựa quậy được! Ngoài ra, trên người cậu cực kì nặng! Cứ như có vật gì đó đang ngồi lên người mình vậy!

Cảm thấy khó có thể tin được, Kế Hoan cố gắng ngước lên nhìn, nhanh chóng phát hiện một chuyện còn khó tin hơn:

Hắc Đản đang lơ lửng.

Bầu trời bây giờ chỉ còn môm màu đen thui, Hắc Đản cũng rất đen, nếu không nhờ có cái yếm xanh lục kia, nhất thời Kế Hoan sẽ không chú ý tới thằng bé, vậy mà lúc này, Cái yếm xanh đó thực sự lơ lửng trên không trung!

Nói là lơ lửng cũng không chính xác lắm, Hắc Đản giống như bị người ta tóm lấy, hẳn là thẳng bé đang khóc rất to, nhưng Kế Hoan lại hoàn toàn không nghe được tiếng khóc của nó, Hắc Đản cố gắng dùng hết sức giãy giụa tứ chi bé bé giữa không trung, vừa giãy dụa vừa liều mạng nhìn xuống dưới,thấy Kế Hoan mở mắt ra, nó giãy giụa càng kịch liệt hơn.

Lúc cặp vành mắt trắng lớn kia nhìn về phía Kế Hoan, càng nhiều chất lỏng nhỏ xuống cổ và mặt cậu.

Hơi mặn… Là vị của nước mắt!

Có “thứ gì đó”, đang đè lên người mình, “thứ ấy” đang túm lấy Hắc Đản, Hắc Đản gặp nguy hiểm —— trong đầu nhanh như chớp lóe lên ý nghĩ này, một giây sau, chẳng biết lấy sức lực ở đâu ra, Kế Hoan mạnh mẽ giơ tay phải lên, ngón trỏ hướng lên trên, ngón cái gập vào trong, ba ngón tay còn lại linh hoạt phối hợp trên không trung, cậu lại lần nữa sử dụng động tác này bên tay còn lại!

Sau đó, cậu tóm được một cổ tay!

Khi Kế Hoan tiếp xúc với cổ tay này, cậu có cảm giác nó trơn trượt, lạnh lẽo, bên trên ướt nhẹp, toàn là nước!

Thứ đó có hình dạng giống người nhưng lại chẳng phải người, còn cái miệng tuy giống người nhưng lớn gấp đôi so với môi của con người khi khẽ hé mở, trên khóe miệng của nó là dịch miệng nhỏ dài xuống, đầu lưỡi từ bên trong duỗi ra, mắt Kế Hoan thấy lưỡi nó sắp liếm trúng Hắc Đản!

Hắc Đản cũng vì vậy mà khóc ré lên.

Mắt nhìn chằm chằm Hắc Đản, Kế Hoan dồn sức vào tay phải, tay còn lại của cậu cũng đưa lại, nhanh như chớp túm được cái tay kia của đối phương, Kế Hoan đột nhiên cướp Hắc Đản từ tay của đối phương lại!

Túm chặt lấy, cậu còn định ném đối phương ra ngoài như lần trước, nhưng lần này lại không thể.

Sức lực của đối phương khá lớn, toàn thân lại còn trơn trượt khó níu, nó thoát khỏi sự kìm hãm của Kế Hoan dễ như trở bàn tay, giống như còn muốn cướp Hắc Đản lại. Kế Hoan vội vàng ôm chặt Hắc Đản vào ngực mình trước khi đối phương ra tay, sau đó, cậu thấy nó duỗi một tay về phía mình, theo phản xạ cậu vung một bàn tay qua, sau đó ——

Kế Hoan một lần nữa văng mạnh về trên gối.

Mắt tối sầm lại, cậu chẳng còn biết gì cả.

Ngày hôm sau Kế Hoan hiếm khi ngủ quên, lúc cậu tỉnh lại đã là mười giờ sáng, ánh mặt trời đã bắt đầu hơi gay gắt rọi ánh sáng vào từ cửa sổ, hết thảy những chuyện xảy ra đêm qua cứ như một cơn ác mộng.

Nhưng nó lại không phải là mơ.

Cảm giác đau đớn mơ hồ khi xương sườn bị va đập vẫn còn đó, ngoài ra, Kế Hoan vươn tay trái ra,lộ ra một cánh tay bị chảy máu.

Quả nhiên không phải là mơ.

Ngày hôm qua có “người” theo mình về, theo mình vào phòng tắm, còn đến thăm phòng của mình.

Kế Hoan vội vàng nhìn về phía trong giường: Hắc Đản không biết đã tỉnh từ lúc nào, giờ khắc này, bàn chân nhỏ nhấc cao cao, thằng bé đang dùng hai vuốt nho nhỏ tự đùa với bàn chân mình.

Xem ra tình cảnh tối qua không để lại bao nhiêu ám ảnh trong lòng nó cả.

Kế Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Lẳng lặng nhìn Hắc Đản chơi một lúc, Kế Hoan quyết định xuống giường, nhưng mà, ngay khi cậu  vô tình dời tầm nhìn xuống dưới đất, mí mắt cậu bỗng giật giật.

Nơi đó, có một cái tay.

Xác thực mà nói thì là một cái móng vuốt.

Dưới ánh nhìn chăm chú không hề chớp mắt của Kế Hoan, cái vuốt cụt kia từ từ hòa tan, cứ như tảng băng tan chảy trong mùa hè, thể tích của nó dần dần thu nhỏ lại, phần bị nóng chảy biết thành thứ bột xám đen, sau đó hoàn toàn rơi xuống.

Kế Hoan bỗng hiểu được những thứ bụi đen kia đại biểu cho cái gì.

Hẳn… Đó là rác rưởi thứ quái vật này để lại đúng không? Liên tưởng đến những lần gặp phải bụi đen trước đây, suy đoán này vẫn rất đáng tin. Nói vậy thì mấy hôm trước mình sốt cũng từng phát hiện được bột đen, khi thứ bột ấy xuất hiện thì bệnh mình khỏi hẳn, liên tưởng đến việc Hắc Đản vỗ ra “bột đen” khi ấy, vậy là Hắc Đản đã giúp mình đối phó một con quái vật không thể nhìn thấy sao?

“Xem ra, Hắc Đản đến tối lại rất vất vả nhỉ.” Sờ sờ cái đầu trơn láng không có tí tóc nào của Hắc Đản, Kế Hoan ôm thằng bé lên.

Kế Hoan xin nghỉ bệnh, mấy ngày này cậu quyết định không đi học, cậu thậm chí còn xin nghỉ việc, chẳng biết thứ hôm qua đến bây giờ đã chết chưa, cũng không biết vài ngày tới có thứ khác lại đến không, thế nên cậu quyết định ở nhà chờ vài hôm, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Cùng ngày, Vương Tiểu Xuyên liền điện thoại đến, nghe nói Kế Hoan bị bệnh, cậu ta liền hỏi địa chỉ muốn đến thăm, Kế Hoan quyết đoán ngăn cản, sau khi tỏ vẻ người ốm không phải mình mà là Hắc Đản, hai ngày nữa cậu sẽ đi học lại, Vương Tiểu Xuyên mới chịu gạt ý đến thăm sang một bên, nói rằng mấy ngày này sẽ chép bài đầy đủ giúp cậu. Sau khi cảm ơn trước với Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan bắt đầu tổng vệ sinh.


So kiu chưa nà >///<, mị ngựa đó, đừng để ý :”>

Picture2

Picture1

Hắc Đản đeo phao con dịt tắm nà~~~

Picture3

Yếm yêu xanh huyền thoại :^

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
thuyngu

chộ ôi Hắc Đản cute quớ <3 so かわいい~~ <3

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.