MV 19

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 19

Giọng nói của thiếu niên bị bể nước nóng lõm xuống khuếch đại vài lần rồi truyền tới không trung, lướt qua bức tường viện dưỡng lão, sau đó truyền đến đối diện.

Chỉ cách nhau một bức tường cao, nhưng bên kia cứ như một thế giới khác vậy!

Sương khói mờ ảo, đối diện hiển nhiên cũng là một suối nước nóng, nhưng không như cái bể bơi cần có người xả nước ra mới ngâm được của viện dưỡng lão, bể nước nóng này được xây dựng dựa theo địa hình, cạnh ao là đất đai xanh mơn mởn, xung quanh còn phân bố chằng chịt đủ loại cây đang độ đơm bông, trông vừa tự nhiên vừa đáng yêu. Một dòng nước trong xanh lấp loáng giữa đám màu xanh mơn mởn kia, cây cối kết hợp với hơi sương, dù quan sát từ góc độ nào, thì người ngoài cũng khó mà nhìn thấy người đang tắm suối nước nóng, nhiều nhất cũng chỉ thấy được một bóng dáng mờ mờ ảo ảo.

Lúc này, bỗng có một bóng người lấp ló giữa hơi sương, sau một gốc cây cổ thụ hoa màu tím.

Hơi nước quyện với hương hoa tỏa ra, người trong ao yên tĩnh ngâm mình ở suối, lâu lâu tiếng nước róc rách khi vươn tay tình cờ vang lên, đó cũng chính là âm thanh duy nhất tại đây.

Giọng nói của Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan ở đối diện truyền lại ngay vào lúc này.

Thời khắc yên tĩnh hoàn mỹ bị phá vỡ.

“Thúc, thúc tổ*, tôi lập tức phái người sang bên kia bảo im miệng.” Không chờ người trong ao mở miệng, gã đàn ông trung niên đang ôm một đống áo quần đứng hầu hạ trên bờ lập tức gấp gáp nói nhỏ.

Trên mặt hắn ta là sự giận dữ không thể kìm nén, vì để lão gia có thể an tâm tĩnh dưỡng, hắn rõ ràng đã sai phái cấp dưới mua lại viện dưỡng lão kế bên rồi, như thế nào mà mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa làm được?! Giờ quấy rầy đến thúc tổ, chuyện này, chuyện này biết phải làm sao đây?!

Tên đàn ông trung niên bị một trận kinh hồn mất vía, gã cúi đầu, vốn nghĩ nhất định sẽ bị mắng, nào ngờ ——

“Không sao, họ chốc lát sẽ rời đi.” Người trong bể ấy thế nào mà lại ngăn cản hắn.

Nơi này sương khói dày đặc, từ bên trong truyền lên giọng nói qua tầng tầng lớp lớp, cứ như cũng mang theo hơi nước, toàn bộ thông tin như là giới tính, tuổi tác, vui buồn… đều bị hơi nước che lấp.

Vì vậy, gã đàn ông trung niên lập tức buông điện thoại xuống.

Núi non yên tĩnh, cảnh vật hữu tình, tiếng ve văng vẳng, hương hoa thoang thoảng, … hòa với giọng nói của thiếu niên mới tới thời kì vỡ giọng, thật ra cũng là một trải nghiệm không tồi —— nói vậy thúc tổ cũng có suy nghĩ đó đúng không?

Thế nên gã đàn ông trung niên liền khẽ híp mắt lại, nhưng mà, ngay lúc đó, giọng Kế Hoan liền truyền lại:

“… Ông nội tớ ngày nào cũng ngâm chân ở đó, nếu cậu không muốn ngâm nước rửa chân của ông, thì đừng có tắm ở đây…”

Ngâm chân?

Nước rửa chân?

Gã đàn ông nghe một tiếng “rào” vang lên, như là tiếng ai đó đứng dạy khỏi ao.

Xong rồi! Thúc tổ rất thích sạch sẽ…

Khó khăn lắm mới tìm được một bể suối nước nóng đẹp ở nơi thâm sơn cùng cốc, thúc tổ hiếm khi đồng ý đến lần thứ hai, kết quả, thằng nhãi đối diện chỉ dùng một câu… đã làm ngài đứng lên.

Gã đứng còng người đứng bên cạnh bể; kèm theo một hương thơm khó diễn giải, áo tắm trên tay đã bị lấy đi, hắn cuốn quít quay đầu nhưng chỉ thấy được  vạt áo bay bay.

“… Người nhà họ Vương để mấy thứ ô uế lẫn vào trong bể, ngày mai liền tống cổ.” Giọng thúc tổ vang lên, nhưng người đã không thấy đâu.

Đưa mắt nhìn bể suối nước nóng chẳng có một bóng người, gã trung niên cuối cùng chỉ khẽ đáp lời: “Vâng.”

Không hề biết gì về chuyện xảy ra bên kia, Kế Hoan chỉ chăm chú kiểm tra bể suối nước nóng đã lau chùi sạch sẽ, cuối cùng mới dùng mắt xác nhận với Vương Tiểu Xuyên một chút, sau đó hai người cùng nhau đẩy chốt xả nước.

Nước suối ấm áp liền trào ra ầm ầm từ trong miệng vòi ở thành bể.

Lượng nước chảy ra rất lớn, chẳng mấy chốc đã che phủ hết đáy bể, che phủ dép lê cũng như bàn chân hai thiếu niên.

Kế Hoan không nhúc nhích, cậu cứ nhìn chăm chú vào khe phun nước trước mặt, ngay lúc cậu muốn kề sát lại một chút, bên cạnh chợt truyền lại tiếng hô đau của Vương Tiểu Xuyên.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Vương Tiểu Xuyên đang đặt mông ngồi trong bể.

“Sao thế?” Kế Hoan lập tức đi về phía Vương Tiểu Xuyên, hơi khom lưng, cậu chìa một tay ra cho Vương Tiểu Xuyên.

“Ai! Tớ cũng chả biết nữa, cứ như bị thứ gì đó va phải một cái, kết quả là…” Vương Tiểu Xuyên nói, đưa tay cầm lấy bàn tay Kế Hoan vươn ra, sau đó, nhờ vào sức kéo của Kế Hoan, cậu ta đứng dậy.

Khi cậu ta thu tay lại, một dấu tay màu đen hiện lên rõ ràng trên tay phải mà Kế Hoan vươn ra.

Cả Vương Tiểu Xuyên lẫn Kế Hoan đều sửng sốt.

Tầm mắt Vương Tiểu Xuyên không kìm được mà nhìn xuống dưới, nhìn xuống cánh tay phải mình mới vừa rủ xuống cạnh người, cứng ngắc nâng nó lên, chần chờ một lát, cuối cùng khi lấy đủ dũng khí lật bàn tay lên, cậu ta thấy tay phải của mình…

“A ——” Vương Tiểu Xuyên thất thanh kêu lên: “Tay tớ! Tay của tớ ——”

“Chỉ là bột đen thôi, tay cậu không sao đâu, chỉ bị dính thứ bột đen đó thôi.” Ngay trước khi Vương Tiểu Xuyên bước vào trong trạng thái mất tự chủ, Kế Hoan ngăn cậu ta lại.

Cấp tốc tìm đến cống thoát nước ở đáy bể, Kế Hoan mạnh mẽ lôi nắp đậy bên trên ra, sau đó cậu chạy đi vặn hai chốt mở nước trên thành ao lại. Xong xuôi mọi việc, Kế Hoan mới nắm lấy Vương Tiểu Xuyên đang không biết làm sao giữa bể nước, đẩy cậu ta rồi hai người cùng nhau leo lên cái thang dây giản dị trên thành bể.

Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà Kế Hoan cảm thấy dưới chân trơn trượt đến đáng sợ, chẳng giống như đáy ao được lát từ phiến đá, mà cứ như là đang đạp giữa đám rong. Không dám nghĩ nhiều, Kế Hoan đẩy Vương Tiểu Xuyên đang run rẩy không vững đi, cuối cùng hai người cũng ngã sấp ra trên bờ, ngay cạnh bể nước.

Hai người thở hồng hộc rất lâu trên bờ, lát sau, Kế Hoan nghe được giọng nói run rẩy của Vương Tiểu Xuyên:

“Khăn tay, khăn, khăn tay của tớ mất rồi…”

“Về rồi mua cái mới.” Kế Hoan cực kì nhanh chóng cắt lời.

“Nhưng mà, nhưng mà trên đó có nước tiểu của Hắc Đản…”

“Sau này tớ để Hắc Đản tè lên cái khác cho cậu.”

Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía bể.

Bể nước nóng – mới đây còn là đề tài để cả hai vui vẻ nói đến – hiện giờ cứ như một cái miệng đen ngòm, yên lặng nằm đó. Trước khi rời đi Kế Hoan rõ ràng đã mở nắp cống thoát nước, nhưng nước trong ao lúc bấy giờ chẳng hề thấy ít lại, cứ như đang bị thứ gì đó mơ hồ nhồi đầy, bên trên phủ ngập một lớp nước.

Nước đen ngòm.

“Hôm nay làm đến đây thôi, đã tới giờ chúng ta tan ca, về nhà trước đi.” Kế Hoan đứng lên, kéo Vương Tiểu Xuyên đang quỳ rạp trên đất dậy, bọn họ cũng chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế bỏ đi.

Họ không hề để ý rằng, đằng sau họ là một dấu chân ướt nhẹp thứ ba.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.