MV 1

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 1

Cùng sinh hoạt trên thế giới này như bao người khác, đối với chúng ta mà nói thì sự tồn tại của đối phương chẳng có gì đặc biệt cả.

“Tiểu tử thúi! Mày, mày chờ đó! Tao sẽ tìm mày tính sổ sau!” Lấy tay lau mặt, lại nhìn thấy trên tay đầy máu, mặt tên côn đồ ngay lập tức co rúm lộ vẻ bối rối kinh hoảng , giọng nói không kiềm được run rẩy. Sau đó giống như đám nhân vật phản diện thường hay chiếu trên TV, trước khi cùng một đám đồng lõa bỏ chạy đều không quên lặp lại câu thoại củ rích chẳng có tí uy hiếp gì.

Mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tên côn đồ đến khi hắn biến mất không thấy bóng dáng, cậu thanh niên mặc đồ thể thao màu đen mới đưa mắt nhìn bà lão đang ngồi dưới đất, một lúc lâu sau mới khom người đỡ bà đứng dậy.

Cánh tay cậu thanh niên mềm dẻo mà rắn rỏi, bà lão cảm giác mình đứng lên rất dễ dàng. Bà nhìn chàng trai trẻ vừa nâng mình dậy, sau đó lại đi đến nhặt lấy bao da bị rơi trên mặt đất lên, đồng thời gọi tới một chiếc xe taxi.

“Cậu gì đó ơi, cám ơn, cám ơn cậu!” Thanh niên ra tay quá nhanh gọn, bà lão một câu cũng chưa kịp nói liền bị cậu đưa vào xe taxi, thật vất vả mới kéo lại được ống tay áo của cậu nhanh chóng nói câu cảm ơn.

“Nhanh đi về đi, cụ mang theo nhiều tiền như vậy, đừng có tiếc mấy đồng tiền lẻ đi taxi.” cậu thanh niên cuối cùng cũng nói chuyện, có điều lời nói ra chẳng êm tai chút nào. Nhưng dù có khó nghe thì trong đó vẫn có vài phần hợp lý.

Bà lão lo lắng nhìn về phía ghế lái, nhưng bà cũng nhanh chóng phát hiện cậu thanh niên đã hạ giọng nói rất nhỏ, tài xế taxi ngồi phía trước căn bản là không nghe được.

Bà lão lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm, cánh tay của bà rất nhanh bị đẩy ra, cửa xe khép lại ngay lập tức, bà lão lúc này mới thấy rõ được diện mạo của cậu thanh niên.

Nha! Người thanh niên này có đôi mắt thật xinh đẹp ——

Ấn tượng vụt qua trong nháy mắt, cửa xe ngay nhanh chóng bị đóng lại thật mạnh. Nhìn thoáng qua nhóm người đang đứng vây xem, Kế Hoan lại cúi xuống nhặt lên cặp sách rồi đi về hướng ngược lại với chiếc taxi nọ.

Đi qua một đoạn đường thật dài, đến khi người đi đường chung quanh càng ngày càng ít, hắn cuối cùng cũng đi đến nơi —— một cái trạm xe buýt cũ kĩ.

Trên bảng trạm còn dán vài tờ giấy quảng cáo màu sắc sặc sỡ, chi chít đến nỗi che khuất cả bảng thông tin phía trên. Nếu không phải là người biết rõ về nơi đây, tám phần sẽ không đứng chờ xe buýt ở trạm này.

Kế Hoan liếc mắt nhìn vào biển số xe, khóe miệng lẩm bẩm, cặp sách đáng thương lần nữa bị chủ nhân ném qua một bên, chân đạp lên ghế, vươn tay gỡ các tờ quảng cáo dán dày đặc trên bảng trạm.

Gỡ được một lúc lâu, bản tin tức về xe buýt trên bảng trạm rốt cuộc trống trải : xe buýt số 9, xe buýt số 99.

Xe mà Kế Hoan sắp đi nhờ là xe buýt số 99, số trạm dừng của xe rất thưa thớt, giữa các trạm cũng cách nhau hơi xa. Có điều đây lại là chuyến xe buýt duy nhất lên – xuống núi.

Gỡ bỏ xong quảng cáo thì không bao lâu sau xe tới. Sau khi xoát vé lên xe, Kế Hoan tùy ý ngồi vào vị trí gần cửa sổ.

Hiện tại là mùa đông, ven đường cảnh sắc cũng không có gì đẹp, cây cối vốn xanh um tươi tốt nay đều trơ trụi, trời tối cũng nhanh hơn. Đợi Kế Hoan xuống xe, bầu trời đã ngả màu chiều tối.

Sau khi thả Kế Hoan xuống, cửa xe buýt nhanh chóng khép lại.

Sau đó lại tiếp tục lăn bánh hướng về đỉnh núi mà chạy đi.

Đi nhờ tuyến xe buýt 99 đã ít nhất mười năm, chính Kế Hoan trước giờ cũng không biết nó chung điểm trạm với nơi nào, với cậu cũng không có hứng thú, nhưng thật ra chị cậu khi còn nhỏ đã từng tìm kiếm quá, cuối cùng lạc đường khóc sướt mướt được ông ôm trở về, ngoài ra Kế Hoan chẳng còn nhớ gì.

Nhà Kế Hoan cách trạm dừng rất gần.

Dù là ở trên núi, nhưng quanh đây vẫn có rất nhiều hộ gia đình sinh sống. Mà có người ở cho nên đường xá cũng được xây dựng, hai bên đường là những thửa ruộng lúa được khai khẩn chỉnh tề. Có điều hiện tại là mùa đông, cho nên mọc lên rất nhiều lều lớn. Kế Hoan đi đến trước lều của nhà cậu nhìn thoáng qua, không nhìn thấy hình bóng quen thuộc mới chịu đi về nhà.

Sau đó cậu liền thấy được một ông lão đang cho heo ăn ngoài sân.

“Ông nội, người về phòng nghỉ đi, để con làm.” Lời ít mà ý nhiều, Kế Hoan nhanh chóng đem cặp sách của mình đẩy vào lòng ngực ông lão: “Con khát, muốn uống nước.”

“Cháu …đứa nhỏ này” Ông lão lải nhải một câu, có điều sau đó vẫn ôm lấy cặp sách của Kế Hoan đi vào trong phòng.

Nhà Kế Hoan nuôi tổng cộng năm con heo, mặc dù lúc rảnh rỗi Kế Hoan đều cố gắng rửa sạch chuồng heo, khổ nỗi rất nhanh sẽ bị bọn chúng làm dơ trở lại.

Mùi heo không hề dễ ngửi, Kế Hoan lại ngửi đến quen.

Một bên rải đồ ăn, một bên canh chừng, cậu không muốn có con thì ăn quá nhiều, có con thì không xơi được gì.

“Đại Bạch, mày ăn quá nhiều rồi, sẽ đem mày mau ăn thịt!” Kế Hoan rất nhanh phát hiện ra một con heo lách luật, dùng nhánh cây khô trong tay hung hăng gõ lên đầu Đại Bạch. Nhưng mà con heo tên Đại Bạch này không những không đau, mà ngược lại nó tưởng rằng Kế Hoan muốn đang cùng nó chơi đùa, tai to mặt lớn cọ cọ lên nhánh cây khô của Kế Hoan. Một lúc lâu sau, “Răng rắc răng rắc”, nó muốn gặm luôn cả “Hung khí”

“Còn nhìn tao nữa, tao đem mày ăn luôn.” Mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn Đại Bạch, sau đó Kế Hoan nhanh chóng đem số cơm heo còn lại đổ hết vào trong máng. Sau khi chắc chắn mỗi con đều ăn no rồi, cậu mới xả tay áo cùng ống quần xuống bước vào nhà.

Trong phòng tỏa ra mùi thức ăn so với cơm heo lúc nãy cũng chẳng khác là bao —— ông nội có cần “đảm đang” đến thế không? Ông lại đem cơm nước nấu xong xui cả rồi.

Thở dài, Kế Hoan đành phải đi rửa tay, sau đó giúp ông nội đem cháo đã nấu từ phòng bếp mang ra bàn.Kế Hoan lại múc một chén cháo bưng đến đặt trước bàn thờ ba mẹ.

“Ba, mẹ, ăn cơm.” Mỗi người một chén cháo, lại cắm một nén nhang, xong xui Kế Hoan mới trở về bàn cùng ông nội ăn cơm.

“Ông nội, người nấu cháo thật tệ!” Kế Hoan một bên uống cháo một bên nói: “Mùi vị không khác gì cơm heo con vừa mới cho bọn Đại Bạch ăn”

“Ha hả, thật sự là cùng một nồi cháo a.” Ông cụ ha hả cười: “Nấu một nồi cháo, Đại Bạch chúng nó ăn hơn phân nửa, thừa lại một chút, nhà chúng ta hai người cộng thêm ba mẹ con vừa vặn ăn sạch nồi.”

“……” Là cơm heo thật à. Kế Hoan bĩu môi.

“Cơm heo thì sao? Ba con cùng con chẳng phải đều nhờ ăn cơm heo mà lớn lên chừng ấy? Ta nói con về sau còn cao hơn cả ba con, ít nhất là một mét tám!”

“……” Sao con nghĩ cái gì ông nội đều biết hết vậy? Trong lòng thầm oán trách một câu, Kế Hoan bưng lên chén há to miệng uống một hớp cháo lớn.

“Sắp thi chuyển cấp rồi phải không? Đã nghĩ sẽ thi vào trường nào chưa? Vấn đề tiền bạc con không còn lo, ta đã giúp con gom đủ rồi, chị con cũng có gửi tiền về cho con đọc sách……”

“Gom tiền cho con làm gì? Đó là tiền dưỡng lão của người, người tự mình cất đi. Con nghĩ kỹ rồi, tốt nghiệp cao trung xong con xin nghỉ trở về nuôi heo.” Đem hớp cháo cuối cùng nuốt nào trong bụng, Kế Hoan nói ra dự tính cậu đã suy nghĩ từ lâu.

“Cái gì? Mày dám —— ông đây, ông đây……” Túm lấy chổi lông gà, ông cụ đến cơm cũng không ăn, chạy quanh bàn ăn đuổi đánh Kế Hoan. Gia đình bọn họ ngày nào cũng vậy, gà bay chó sủa. Từ đó đến giờ chỉ có ông cháu hai người nương tựa nhau sinh sống, thế mà cuộc sống vốn nhàn nhã tẻ nhạt vẫn bị bọn họ nháo đến ồn áo vui vẻ như thế.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
Lịch sự theo phong cách của tôi

Hay

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.