ĐƯỜNG VẬN MỆNH 8

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 8: Mộ Dung Thụy kể một câu chuyện cũ.

 

Hai ngày sau Mộ Dung Thụy gọi điện hỏi Mộ Dung Kỳ hẹn gặp ra ngoài nói chuyện một lát, cuối cùng hai người hẹn đến gặp ở văn phòng của Mộ Dung Thụy. Mộ Dung Kỳ vừa đi vào cao ốc Triêu Mộ, cô gái ở quầy tiếp tân lập tức ra đón: “Anh Mộ Dung, chào anh, xin theo tôi lên tầng.” Cô nàng tiếp tân đã xem phim truyền hình của Lạc Kỳ, giờ lại gặp được Mộ Dung Kỳ, nghĩ thầm quả nhiên hai người trông giống y như đúc.

 

Sau khi lên tầng, Vu Huyên tới đưa Mộ Dung Kỳ vào phòng làm việc của Mộ Dung Thụy rồi rời khỏi tiện tay đóng cửa lại. Mộ Dung Thụy đưa tư liệu đã chuẩn bị tốt cho Mộ Dung Kỳ: “Đây là thông tin của Uông Quân Việt cùng với tập đoàn của gia tộc họ Uông, không điều tra ra được nhiều, theo tư liệu thì xem ra tập đoàn Trọng Viễn và Uông Quân Việt cũng không có vấn đề gì.”

 

Mộ Dung Kỳ xem hết từ đầu đến cuối một lần, thoạt nhìn đúng là không có vấn đề gì. Tập đoàn Trọng Viễn chủ yếu làm vận tải biển, Uông Quân Việt cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu bình thường, chẳng qua hắn vô cùng có tiền mà thôi, hơn nữa mặt mũi cũng không tệ, tuy rằng là kẻ phong lưu nhưng luôn có người tình nguyện bám lấy. Mộ Dung Kỳ kể hết những chuyện quan trọng mà mình nhớ được về Uông Quân Việt ra một lần, có điều chuyện anh nhớ rõ cũng chỉ là những đoạn ngắt quãng.

 

Mộ Dung Thụy ngẫm nghĩ, đột nhiên hoài nghi mà nhìn Mộ Dung Kỳ: “Uông Quân Việt nam nữ đều quất hết, chẳng lẽ cậu có xích mích tình cảm gì đó với hắn chăng?” Lại bày ra vẻ đứng đắn nói: “Tôi không kỳ thị đồng tính.”

 

“…Không có đâu, loại công tử trăng hoa này không vừa mắt tôi.”

 

“A, hóa ra cậu đúng thật là đồng tính.”

 

“…Không phải.” Mộ Dung Kỳ đen mặt, nhưng nhớ tới trí nhớ không trọn vẹn của mình, anh đánh giá từ đầu đến chân Mộ Dung Thụy: “Tuy tôi không nhớ rõ, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với đàn ông.”

 

Mộ Dung Thụy tự nhận là điều kiện của bản thân rất tốt, bèn cười nói: “Có lẽ chỉ là cậu không thích loạn luân thôi. Cậu thật sự không nhớ rõ là mình có người yêu thân mật gì đó hay không à?”

 

“Có.” Giọng điệu của Mộ Dung Kỳ khẳng định: “Nhưng tôi không nói cho anh biết đâu.” Mộ Dung Thụy bày ra biểu cảm chán nản, Mộ Dung Kỳ nở nụ cười: “Không phải là không cho anh thõa mãn sự hiếu kỳ nhưng tôi chỉ nhớ rõ là mình rất thích một người thôi, còn người đó là ai thì không thể nào nhớ ra nổi, cũng không nhớ được người ấy có thích tôi hay không.”

 

“Sẽ nhớ ra thôi.” Mộ Dung Thụy an ủi anh, sau khi lòng hiếu kỳ được thõa mãn, suy nghĩ của anh ta quay về chính sự: “Nghe xong mấy lời của cậu, tôi nghĩ tập đoàn Trọng Viễn có khả năng dính đến việc làm ăn phi pháp như buôn lậu vũ khí, nhưng buôn bán vũ khí đều do nhà nước kiểm soát, khó trách tôi tra không được nội tình, nhà hắn ta quả là thâm sâu khó lường ha, kỳ thật chúng ta cũng có vài vụ làm ăn với Trọng Viễn, nhưng không nhiều.”

 

Vũ khí? Mộ Dung Kỳ khép hờ mắt suy nghĩ, không biết sao mà Mộ Dung Thụy lại nghĩ đến hướng này được, nhưng quả thực cũng có thể lắm. “Anh với họ làm ăn thế nào mà ngay cả Uông Quân Việt cũng không biết thế?”

 

“Đây đâu phải do tôi đâu.” Mộ Dung Thụy vì chính mình mà biện hộ: “Đầu tiên, tập đoàn Trọng Viễn ở Quảng Đông, cách nhau xa như vậy, bình thường cũng chỉ nghe danh mà không thấy người. Nhưng mà tôi có biết Uông Trọng Hành, tập đoàn Trọng Viễn trên danh nghĩa là do bố Uông Quân Việt – Uông Trọng Hành làm chủ. Trên thực tế thì quyền quyết định thuộc về ông nội Uông Quân Việt – Uông Thuân Hùng. Hơn nữa cứ coi như là không có ông cụ đó đi nữa thì Uông Trọng Hành còn có nhiều anh chị em, mỗi người đều là kẻ có năng lực, đến lúc đó tập đoàn Trọng Viễn rơi vào tay người nào cũng khó mà nói được. Bây giờ Uông Quân Việt còn kém xa, không ai xem hắn thành nguy cơ. Nói đến điểm này thì không biết bao nhiêu người phải ghen tị với tôi, nhìn nhà chúng ta mà xem, chính là thế hệ này đấy, kẻ nào kẻ nấy đều theo đuổi cuộc sống tự do, đời cha chúng ta cũng mặc kệ mấy chuyện này, ông nội thì càng khỏi bàn, một bó tuổi rồi mà mỗi ngày vẫn đi du lịch khắp nơi thỉnh thoảng còn tán tỉnh mấy cụ bà nữa chứ… Tôi chả biết là mình thiếu nợ nhà Mộ Dung này cái gì, dù sao vẫn là phận khổ cực mà. À, cũng phải thôi, may mà giờ còn có cậu ở đây, cậu cũng vất vả rồi.” Mộ Dung Thụy vỗ vỗ Mộ Dung Kỳ.

 

Mộ Dung Kỳ rất rõ ràng một khi đã lên chung thuyền với Mộ Dung Thụy thì sẽ không thể xuống thuyền, Mộ Dung Thụy khó khăn lắm mới vớ được người làm được việc sao mà tình nguyện buông tay chứ. “Vừa nãy anh mới nói dù sao vẫn là phận khổ cực, sao lại là ‘dù sao vẫn là’ vậy?” Gần đây Mộ Dung Kỳ đã thấy nhiều kịch bản, bắt đầu phân tích từng chữ một.

 

Mộ Dung Thụy gỡ kiếm trên kệ treo tường xuống, nhưng không rút kiếm ra, để nguyên vỏ mà múa kiếm cho Mộ Dung Kỳ xem một đoạn. Mộ Dung Kỳ tưởng tượng, nếu Mộ Dung Thụy đổi sang đồ cổ trang thì chắc chắn sẽ là công tử võ lâm thế gia áo trắng tung bay. Mộ Dung Thụy thu kiếm dừng lại, Mộ Dung Kỳ nói: “Anh trai à, anh có muốn quay phim võ hiệp không?”

 

“Phim của mấy người chỉ được cái động tác võ thuật trông hoa mỹ thôi.” Mộ Dung Thụy khinh thường, lại hơi có vẻ buồn bã: “Chẳng qua giờ tôi cũng chỉ còn lại mấy động tác hoa mỹ đó mà thôi. Bây giờ không phải thời đại của võ thuật, lúc tôi vừa ra đời thì đã có trí nhớ của đời trước, nhưng không biết tại sao lại không luyện được nội công. Sau này tôi đành chăm chỉ học tập tri thức hiện đại, phải cái là quá chăm chỉ, ông nội chỉ nói một câu “năng giả đa lao” (Người có năng lực phải làm nhiều việc hơn) thế là tất cả công việc liền chuyển hết cho tôi luôn, năm 14 tuổi tôi phải ở đây làm việc, đến khi tôi trưởng thành, ổng lập tức thu dọn đồ đạc chuồn đi…” Mộ Dung Thụy đắm chìm trong chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ của bản thân.

 

“…” Mộ Dung Kỳ không biết có cần an ủi anh ta không: “Xuất thân của anh lại càng kỳ ảo hơn nữa nhỉ.”

 

“Đương nhiên.” Mộ Dung Thụy sốc lại tinh thần, dáng vẻ tươi cười cũng trở về.

 

Mộ Dung Kỳ không biết điều này thì có gì tốt để mà vui vẻ: “Cái vụ sống lại này rốt cuộc là sao vậy? Lần trước anh từng nói với tôi là do nguyền rủa gì đó phải không?” Mộ Dung Kỳ vốn không tin những điều này, dù cho đã xảy ra với chính mình đi nữa, đôi khi anh cũng nghĩ có phải là do bản thân mắc bệnh tâm thần như chứng ảo tưởng gì đó hay không.

 

“Đến lúc kể chuyện cổ tích rồi.” Mộ Dung Thụy uống miếng nước, có thể cùng người nói những chuyện mà bình thường không thể nói ra cũng không tệ: “Truyền thuyết từ ngày xửa ngày xưa, cậu đừng có bày ra vẻ mặt như thể tôi không đáng tin như thế. Giờ tôi kể cho cậu câu chuyện đầu tiên mà tôi được nghe về việc bị nguyền rủa của dòng họ Mộ Dung, phiên bản này có lẽ chân thật đáng tin hơn cả đấy.”

 

“Còn có nhiều phiên bản nữa hả? Rốt cuộc là anh sống lại mấy lần rồi thế?” Mộ Dung Kỳ càng cảm thấy Mộ Dung Thụy không đáng tin chút nào.

 

Mộ Dung Thụy vờ như không nghe thấy: “Chuyện này xảy ra với ông nội đầu tiên của tôi khi ông còn nhỏ, ông nói rằng ông tận mắt nhìn thấy, vì vậy nên độ tin cậy của phiên bản này khá cao. Lúc ấy nhà Mộ Dung có một người tên Mộ Dung Tề, đồng âm với chữ Kỳ tên của cậu, nhưng của ông ta là Tề trong Chỉnh Tề. Ông ta có một tật là tự nói chuyện một mình cả ngày, nhưng ông ta lại nói mình ở cùng một người tên Tiểu Thất, nhưng mọi người chỉ thấy ông ta tự hỏi tự đáp. Đương nhiên đấy là lúc còn nhỏ, sau khi lớn thì ông ta không còn ở trước mặt người khác như vậy nữa, nhưng lúc chỉ có một mình ông ta vẫn có cái tật xấu quái lạ này. Rồi đến một ngày, ông ta nói không tìm thấy Tiểu Thất đâu, ông ta nghi ngờ người khác đã giấu hắn đi, sau đó nổi cơn điên. Ông ta là một thiên tài võ học, nhất niệm thành ma (Trong câu Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật) liền đồ sát ba thành, máu chảy ngàn dặm. Lúc bấy giờ có một gia tộc họ Dịch mang đạo pháp rất lợi hại, một thuật sư nhà họ Dịch dùng thi thể của những người bị Mộ Dung Tề giết thấm đầy máu tươi và bùn đất làm thành một trận pháp nghịch thiên, nguyền rủa dòng họ Mộ Dung vĩnh viễn nhận nỗi khổ của luân hồi, cầu mà không được đời đời kiếp kiếp. Nhưng sau nhiều năm chúng tôi rút ra được kết luận, không phải tất cả mọi người trong gia tộc Mộ Dung đều phải chịu lời nguyền này. Lời nguyền chủ yếu nhằm vào những người có sở cầu, nếu như cậu có điều mong ước, thì sẽ không chiếm được, sau đó lại cho cậu cảm nhận nỗi khổ luân hồi, đời đời kiếp kiếp đều cầu mà không được…”

 

“…Ác vậy sao?” Mộ Dung Kỳ rất kinh ngạc: “Tôi cứ nghĩ là người đó chỉ bày trận pháp giết Mộ Dung Tề thôi chứ.”

 

“Điều này mới đầu tôi cũng không hiểu.” Mộ Dung Thụy thở dài: “Sau này mới nghĩ thông suốt. Cái chết là sự giải thoát, vĩnh viễn sống mà chịu tội mới là tra tấn. Nghe nói là Mộ Dung Tề đã giết gần như một nửa người nhà họ Dịch, vậy nên thuật sư kia cũng nguyền rủa nhà Mộ Dung không được chết già.”

 

Mộ Dung Kỳ có rất nhiều chỗ không hiểu: “Người biết pháp thuật không phải siêu lắm à? Sao lại bị Mộ Dung Tề giết nhiều như vậy?”

 

“Nghe nói là người càng có siêu năng lực thì sẽ càng phải chịu nhiều ràng buộc, nhà họ Dịch nhiều phép tắc lắm đấy: không thể sát sinh, không thể hại người, từa tựa như hòa thượng ấy. Vị thuật sư kia, sau khi trận pháp thành công đã bị chính nó phản phệ mà chết rồi.”

 

“Thế Mộ Dung Tề thì sao, bị ai giết?”

 

“Không ai giết được ông ta, ổng tự sát.”

 

Mộ Dung Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chuyện gì xảy ra với Mộ Dung Tề vậy, đầu óc có vấn đề à? Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một đường chỉ thôi?”

 

“Sau này người nhà họ Dịch phân tích, nói rằng Mộ Dung Tề mắc chứng đoạn hồn ly phách. Thật ra tôi thấy đây chính là tâm thần phân liệt của chúng ta bây giờ. Tuy rằng các nhân cách khác nhau của người tâm thần phân liệt thường thì không thể trao đổi với nhau, nhưng vẫn có ngoại lệ, Mộ Dung Tề chính là ngoại lệ đó. Song sau này ông ta lại không thể cùng một nhân cách khác là Tiểu Thất trao đổi nữa, ổng không thể chấp nhận được nên phát điên.”

 

“…” Mộ Dung Kỳ đỡ trán, đầu của anh hơi đau.

 

Mộ Dung Thụy cười: “Cậu sợ rồi hả? Tuy lời nguyền này không giải được, nhưng cũng không phải là không có biện pháp. Cái gọi là cầu mà không được bởi vì còn có sở cầu, cố chấp là đau khổ, vậy thì buông thôi. Thế nên bây giờ người nhà Mộ Dung đều sống cuộc sống thần tiên, muốn gì làm nấy, một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.”

 

Mộ Dung Kỳ không tin: “Nếu buông được, thế sao anh còn ở đây?” Sau khi nói xong anh hơi hối hận, hỏi thế có khác nào bảo Mộ Dung Thụy sao vẫn chưa chết.

 

Mộ Dung Thụy không thèm để ý: “Vấn đề của tôi không phải ở đây, lời nguyền này chủ yếu là cầu mà không được, còn tôi căn bản là không biết mình đang cầu  thứ gì, vậy thì buông bỏ cái gì? Tôi tự thấy là mình cũng không có mong muốn gì hết.” Anh ta cũng rất bất đắc dĩ, nghiên cứu nhiều năm mà không biết vấn đề ở đâu, chẳng lẽ anh ta chưa từng hiểu rõ bản thân?

 

“Thật sự không có người giải được lời nguyền này? Thuật sư của nhà họ Dịch đâu?”

 

Mộ Dung Thụy nói: “Ngược lại bọn họ có vài phần áy náy với nhà Mộ Dung, dù sao vốn là do một người làm, Mộ Dung Tề làm sai thì báo ứng lên người Mộ Dung Tề là được rồi, thế mà cuối cùng lại liên lụy đến nhiều người vô tội. Người nhà họ Dịch cũng tìm nhiều cách, nhưng họ cũng không giải được lời nguyền này.”

 

Mộ Dung Kỳ nhíu mày, những chuyện này là sao vậy trời. “Mộ Dung Tề cũng là người bị nguyền rủa nhỉ, có ai gặp lại ông ta chưa?”

 

Mộ Dung Thụy cười nói: “Không có, có lẽ ông ta giống như cậu, thậm chí so với cậu còn nặng hơn, đã hoàn toàn quên mất chuyện trước kia rồi.”

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.