ĐƯỜNG VẬN MỆNH 7

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 7: Cuộc xung đột đầu tiên với Uông Quân Việt.

 

Tống Cam Châu không muốn thừa nhận hai người sửa đổi kịch bản so với nguyên tác của mình còn tốt hơn vài phần, chỉ nghiêm mặt nói: “Lần này được rồi.” Nhân viên công tác bên cạnh vô cùng giật mình, không nghĩ rằng Tống Cam Châu lại có lúc dễ tính như vậy. Ông còn nói: “Này Mộ Dung, cậu diễn nam nhân vật chính nhé?” Nhân vật nam chính vốn đã quyết định là Thạch Trường Ức, một ngôi sao đang nổi, mọi người ai cũng không nghĩ rằng Tống Cam Châu lại muốn đổi vai của cậu ta. Phạm Đồng chú ý vừa nãy Tống Cam Châu rõ ràng trực tiếp gọi tên của sếp, đây chính là thể hiện rằng Tống Cam Châu đồng ý với cách làm của người đó, mà Mộ Dung Kỳ cũng không hề thể hiện ra bản thân mình có bất cứ điều gì không vui khi bị gọi như vậy.

 

Mộ Dung Kỳ nở nụ cười, thẳng thắn từ chối: “Cháu không được đâu, giờ công việc đang bề bộn, làm sao có thời gian để quay phim được.”

 

Tống Cam Châu cũng không tức giận: “Tôi không tin mấy cậu làm ông chủ lại bận như vậy, có phải việc gì cũng phải làm đâu?”

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Công ty cháu vừa mới thành lập đó chú, lúc này đúng vào thời kì bề bộn nhiều việc. Lại nói cháu còn có một em trai cần cháu chăm sóc nữa.”

 

Tống Cam Châu biết Lạc Kỳ là em trai sinh đôi của Mộ Dung Kỳ, mà Lạc Kỳ là diễn viên, chắc đã vào dưới trướng của công ty giải trí Song Kỳ rồi, mọi người đều đồn đại nói Mộ Dung Kỳ đang chuẩn bị bồi dưỡng cậu thành một siêu sao thế hệ mới. “Nếu không thì cậu cho em trai cậu tới thử xem sao?”

 

Mộ Dung Kỳ lắc đầu: “Nếu như cháu biết trước được chú sẽ đưa ra lời mời thì tốt, nhưng cháu đã nhận cho em ấy một bộ phim của đạo diễn Biên Kham rồi.”

 

Tính cách của Biên Kham trái ngược với Tống Cam Châu, là kẻ khẩu phật tâm xà, Tống Cam Châu vô cùng không muốn giao tiếp với ông ta, chỉ có thể đành thôi.

 

Mộ Dung Kỳ cười khuyên ông: “Cháu đã xem phim Thạch Trường Ức đóng rồi, cậu ta diễn cũng không tệ.”

 

Tống Cam Châu lắc đầu: “Bình thường thôi.”

 

Trên đường trở về, Hà Lộ nói: “Sếp, em nhớ là Thạch Trường Ức đâu có từng đóng phim đâu.”

 

“Hả, thật à, vậy chắc là tôi không cẩn thận nhớ nhầm người rồi.” Mộ Dung Kỳ đúng thật ngay cả Thạch Trường Ức là ai cũng không biết, có thể đã từng biết, nhưng bây giờ anh vẫn chưa nhớ ra.

 

Hà Lộ đã ký hợp đồng với bộ phim truyền hình này, tháng sau sẽ khai máy, Tống Cam Châu đưa cho Hà Lộ một phần kịch bản, lại ậm ờ nói thêm: “Nếu như mấy cô cậu thấy cái gì không đúng… Ý tôi là sai lỗi chính tả gì đó, thì cũng có thể sửa.”

 

Hà Lộ đưa kịch bản cho Mộ Dung Kỳ: “Sếp, chuyện sửa kịch bản này thì sao?”

 

“À, thì sửa chỉnh tả đi, để Phạm Đồng tìm người bên bộ phận tiếng Trung đến sửa.” Mộ Dung Kỳ không nhận lấy kịch bản, anh vội vàng thả lưng xuống ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Hôm qua Lạc Kỳ ở nhà luyện đàn suốt đêm, còn không cho anh ngủ mà bắt phải ngồi cạnh nghe cậu đàn, quả là khổ cả một đêm. Bây giờ Lạc Kỳ đã ngộ ra một chân lý mới: Anh khiến tôi chịu khổ, vậy anh cũng phải chịu cùng tôi.

 

“…” Hà Lộ nhìn sang Phạm Đồng, Phạm Đồng lắc đầu, anh ta nghĩ trước hết cứ để Mộ Dung Kỳ nghỉ ngơi đã, có lẽ nghỉ ngơi tốt rồi Mộ Dung Kỳ sẽ nguyện ý nhìn.

 

Mộ Dung Kỳ nói với Tống Cam Châu là Lạc Kỳ đã nhận một bộ phim khác rồi cũng không phải là tìm cớ, đúng là anh định cho Lạc Kỳ quay một bộ phim tên <<Nước sông xanh>>. Đây là một bộ phim lấy đề tài biên giới, về các vấn đề bạo lực xảy ra giữa thanh thiếu niên, do Song Kỳ trực tiếp đầu tư, đạo diễn đảm nhiệm là Biên Kham. Sau khi Biên Kham xem qua kịch bản thì thấy cũng không tệ, hơn nữa Song Kỳ lại đưa mức giá phù hợp, ông ta đồng ý luôn. Biên Kham không phải kiểu người giống Tống Cam Châu – đối với nghệ thuật cố chấp đến cùng, ông ta rất sẵn lòng đem tài năng nghệ thuật của mình ra đổi thành tiền. Vì vậy ông ta cũng không yêu cầu mọi chuyện phải do mình quyết định, ngược lại rất phối hợp với sắp xếp của Mộ Dung Kỳ, tất cả diễn viên đều do Mộ Dung Kỳ điều đến, trong đó chủ yếu là người của công ty anh, có một số ít còn là mới đóng phim lần đầu tiên, Mộ Dung Kỳ nghĩ nên để họ luyện tập nhiều hơn, để Biên Kham NG (*) đến lúc hài lòng mới thôi. Biên Kham mặc kệ, dù sao ông ta cũng nhận lương theo ngày, Mộ Dung Kỳ không vội vàng muốn quay xong phim, đương nhiên ông ta không việc gì phải vội.

 

(*Chú thích: Not good, ý chỉ cảnh quay hỏng, sẽ phải quay lại).

 

Bộ phim này có lẽ sẽ không quá đắt khách, nhưng rất có cơ hội nhận giải, muốn nổi tiếng nhanh, đây cũng là một cách làm tốt. Đương nhiên những chuyện này Mộ Dung Kỳ chưa từng nói với Lạc Kỳ.

 

Hôm nay Tô Kiều đến đây, mọi người trong công ty giải trí Song Kỳ đều lén quan sát người bạn gái scandal của Lạc Kỳ. Sau khi nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, Mộ Dung Kỳ tự mình xuống tầng đón cô: “Tô Kiều, sao cô lại có thời gian rảnh để đến đây vậy?”

 

Tô Kiều thoải mái nói: “Tôi gọi điện cho Lạc Kỳ nhưng không thấy ai trả lời, vừa đúng lúc rảnh nên tới đây thăm cậu ấy.”

 

Mộ Dung Kỳ cười dẫn cô đến văn phòng của anh, rồi gọi điện cho trợ lý của Lạc Kỳ, kêu anh ta gọi Lạc Kỳ đến văn phòng của anh một chuyến.

 

Mọi lần toàn là Mộ Dung Kỳ đến gặp Lạc Kỳ, lần này lại nghe trợ lý bảo Mộ Dung Kỳ tìm cậu, cậu cho là có việc gấp gì đó, vội vàng đi đến văn phòng của Mộ Dung Kỳ, cậu cũng không chú ý xem còn có ai ở bên trong, chỉ thấy Mộ Dung Kỳ vẫn đang yên lành ngồi đó. “Anh làm gì thế, em đang bận lắm!”

 

Mộ Dung Kỳ cười vô tội: “Không phải anh tìm em, Tô Kiều đến đây mà.”

 

Tô Kiều cười nhìn Lạc Kỳ: “Xem ra đúng là chúng mình đã lâu không gặp, cậu không nhận ra tớ luôn hả?”

 

“Sao thế được.” Lạc Kỳ cười làm lành: “Dạo này đang tập luyện đặc huấn, Mộ Dung Kỳ sắp xếp cho tớ một đống chương trình học, lâu lắm rồi tớ có ra khỏi nhà đâu.”

 

Tô Kiều vẫn càm ràm với cậu: “Gọi điện cho cậu cậu cũng không nhận, đến nhà cậu tìm cũng chả thấy ai.”

 

“À, tớ chuyển nhà rồi.” Lúc này Lạc Kỳ mới nhớ ra vẫn chưa thông báo với Tô Kiều, vội vàng đưa địa chỉ nhà mới cho Tô Kiều. Tô Kiều nhíu mày, chủ thuê nhà nói Lạc Kỳ chuyển đi rồi, cô còn cảm thấy lạ, hóa ra là Mộ Dung Kỳ chuyển nhà.

 

Hai người hàn huyên thêm một lát, Tô Kiều mới nói ra mục đích đến đây: “Hôm nay là sinh nhật tớ, tối nay tới dự tiệc sinh nhật của tớ nhé.”

 

Lạc Kỳ nhớ ra mình đã quên mất sinh nhật của Tô Kiều, vội nói xin lỗi rồi đồng ý nhất định sẽ đi.

 

Tô Kiều thấy cứ tám chuyện trong văn phòng của Mộ Dung Kỳ mãi cũng không tốt, Mộ Dung Kỳ ngồi im một bên nhìn bọn họ, nhưng Lạc Kỳ lại không có ý như muốn ra ngoài, cuối cùng Tô Kiều đành quyết định tạm biệt rồi lại dặn dò Lạc Kỳ buổi tối nhất định phải đến.

 

Sau khi Lạc Kỳ tiễn Tô Kiều xuống tầng, Mộ Dung Kỳ hỏi cậu: “Có phải Tô Kiều thích em không vậy?” Vừa rồi Mộ Dung Kỳ suy nghĩ một hồi, anh không nhớ rõ Tô Kiều và mình từng có tiến triển gì xa hơn không, cũng không có ấn tượng gì với việc Tô Kiều thích anh, nhưng có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vừa nãy anh ngồi một bên nhìn hai người, cảm thấy có lẽ Tô Kiều thích Lạc Kỳ thật.

 

Lạc Kỳ ngờ vực: “Sao thế được? Bạn bè mà thôi.” Mộ Dung Kỳ từ chối cho ý kiến, anh chỉ nhắc nhở một chút cho Lạc Kỳ thôi.

 

Buổi tối, Lạc Kỳ với Mộ Dung Kỳ còn có Hà Lộ cũng thuận đường đi chung xe của bọn họ cùng hai anh em đến tham gia tiệc sinh nhật của Tô Kiều. Sinh nhật mừng Tô Kiều 20 tuổi, tổ chức khá long trọng, bao toàn bộ khách sạn, hầu như các ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí ở Bắc Kinh đều tới dự, nhưng người nhà Tô Kiều thì chỉ có mỗi anh trai cô là Uông Quân Việt đã đến. Lạc Kỳ tặng quà cho Tô Kiều, Tô Kiều giới thiệu bọn họ cho Uông Quân Việt. Bề ngoài Uông Quân Việt là một công tử phong lưu đẹp trai, tiếp đãi khách khứa rất khéo léo, nhưng hắn vẫn tinh mắt phát hiện sau khi Mộ Dung Kỳ nhìn thấy hắn chỉ trong vài tích tắc lộ ra sự chán ghét, Uông Quân Việt không rõ, có lẽ hắn không biết vị thiếu gia nhà Mộ Dung này mới đúng chứ.

 

Lúc Mộ Dung Kỳ thấy Uông Quân Việt thì nhớ tới một chuyện, tại khoảnh khắc ngay trước lúc nhảy lầu anh thấy trong đám đông có Uông Quân Việt, anh lại nhớ ra, tuy nói nhà Uông Quân Việt là một tập đoàn lớn, nhưng có qua lại với xã hội đen. Hơn nữa tính tình Uông Quân Việt còn hơi phóng túng, quan hệ bừa bãi nam nữ đều không chừa. Không chỉ thế, trong trí nhớ dường như anh đã từng thấy Uông Quân Việt cưỡng gian người khác… Mộ Dung Kỳ thầm hạ quyết tâm nhất định phải để Lạc Kỳ tránh xa cái kẻ này ra, ngay cả Tô Kiều cũng dứt khoát tránh đi một chút, người nhà này tốt nhất không dây vào thì hơn.

 

Mộ Dung Kỳ thay đổi dáng cười hoàn mỹ nói lời khách sáo với Tô Kiều và Uông Quân Việt, nhưng Tô Kiều chỉ lo nói chuyện với Lạc Kỳ, Mộ Dung Kỳ không thể không ứng phó với Uông Quân Việt. Không biết có phải do tác dụng của tâm lý không, anh cảm thấy ánh mắt của Uông Quân Việt thật sự rất buồn nôn, giống như dùng ánh mắt thị gian người khác, có lẽ hắn ta đang tưởng tượng xem người khác ở trên giường hắn sẽ có bộ dạng gì.

 

Uông Quân Việt cảm thấy Mộ Dung Kỳ rất thú vị, như thể vừa nãy anh không dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn. Lúc này Mộ Dung Kỳ hoàn toàn là dáng vẻ đang rất hứng thú nghe hắn nói chuyện, sau đó lại rất đúng lúc tỏ vẻ áy náy khi mình chiếm mất thời gian tiếp khách của hắn, rồi mới rời đi cùng Lạc Kỳ.

 

Vừa đi xa một đoạn Mộ Dung Kỳ lập tức gọi điện cho Mộ Dung Thụy, mở miệng nói: “Mộ Dung Thụy, bảo người đến khách sạn Ánh Sao đón tôi và Lạc Kỳ, mang theo cả vệ sĩ nữa.” Giờ Mộ Dung Kỳ đang rất không có cảm giác an toàn.

 

Mộ Dung Thụy cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, lập tức tự mình mang theo người vọt vào khách sạn Ánh Sao. Tại khách sạn Uông Quân Việt cũng sắp xếp rất nhiều vệ sĩ và bảo vệ chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh, bọn họ thấy có người xông vào khách sạn vội vàng chạy tới chặn đường, hai bên sắp đánh nhau thì Mộ Dung Kỳ hô lên: “Mọi người bình tĩnh! Hiểu lầm! Hiểu lầm! Anh trai của tôi có việc gấp tìm tôi, thật ngại quá. Anh à, hôm này là sinh nhật Tô Kiều.”

 

Mộ Dung Thụy rất vô tội: “Vậy hả? Có lỗi quá, Tô Kiều, hôm nay tôi quên mang quà, để tôi tặng bù sau nhé. Bây giờ tôi cần đón hai đứa em này về có việc gấp, đành đi trước vậy.”

 

Tuy Tô Kiều bị dọa một phen hơi hoảng hồn nhưng vẫn gật đầu mỉm cười với Mộ Dung Thụy.

 

Uông Quân Việt tiến lên ngăn cản Mộ Dung Thụy: “Chủ tịch Mộ Dung, có chuyện gì mà gấp gáp vội vàng như vậy phải xông vào tiệc sinh nhật của người khác chứ?”

 

Vu Huyên tiến lên một bước che Mộ Dung Thụy ở phía sau, Uông Quân Việt nhận ra Vu Huyên. Anh ta đã từng là một thủ lĩnh của đội lính đánh thuê vô cùng lợi hại, nhưng sau này anh ta lại giải tán đội ngũ của mình rồi biến mất, không nghĩ rằng lại đang ở cạnh Mộ Dung Thụy.

 

Mộ Dung Thụy tiếp tục bày ra vẻ vô tội hoặc có thể nói là dáng vẻ ngu ngốc cũng được, nói: “Vu Huyên, có chuyện gì sao? Còn anh nữa, là ai vậy, sao lại cản đường của chúng tôi?”

 

Uông Quân Việt đen mặt, hóa ra vị chủ tịch Mộ Dung này căn bản không biết hắn, hắn miễn cưỡng cười nói: “Nếu như chủ tịch Mộ Dung có việc gấp, tôi cũng không giữ khách nữa, mời!”

 

Mộ Dung Thụy cười thân thiện với hắn rồi mang theo Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ đi khỏi đây, Vu Huyên dẫn một tốp lớn vệ sĩ theo sát phía sau.

 

Mộ Dung Thụy đặc biệt gọi người lái xe chống đạn tới, sau khi lên xe Mộ Dung Thụy hỏi Mộ Dung Kỳ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Mộ Dung Kỳ hỏi anh ta: “Anh biết Uông Quân Việt không, thấy người này thế nào?”

 

“Không có ấn tượng gì hết, mà là người nào cơ?”

 

Mộ Dung Kỳ không nghĩ rằng Mộ Dung Thụy hóa ra không phải giả vờ hoàn toàn, anh ta đúng là không biết Uông Quân Việt. Bởi vì Lạc Kỳ còn ở đây nên Mộ Dung Kỳ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo Mộ Dung Thụy hỗ trợ điều tra Uông Quân Việt này và sắp xếp cho anh với Lạc Kỳ vài vệ sĩ. Mộ Dung Thụy không hỏi nhiều, anh ta biết Mộ Dung Kỳ sẽ hẹn lần khác dành thời gian nói chuyện này sau.

 

Mộ Dung Thụy đưa hai người về nhà, để lại bốn vệ sĩ cho Mộ Dung Kỳ. Đây chỉ là tạm thời, nếu mà Mộ Dung Kỳ thật sự muốn tìm vệ sĩ thì Mộ Dung Thụy sẽ giúp anh sắp xếp người thích hợp sau.

 

Lạc Kỳ cứ nghĩ đến việc có một vệ sĩ ngay sát vách là cậu lại không ngủ được, rốt cuộc vẫn phải đứng lên đi về phía phòng của Mộ Dung Kỳ. Trên hành lang có một vệ sĩ yên lặng nhìn cậu, cậu ngại ngùng cười cười rồi nhanh chóng chạy vào phòng Mộ Dung Kỳ. Mộ Dung Kỳ giật mình, thấy là Lạc Kỳ mới thở phào một cái.

 

Lạc Kỳ không rõ: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh không nói cho em, em không ngủ được.”

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Không ngủ được à? Vậy ngủ cùng anh đi.” Anh nhìn Lạc Kỳ sẽ thấy yên tâm phần nào, lại rất phiền não vì trí nhớ của mình, tại sao mãi mà vẫn không nhớ lại được trọn vẹn. Sau lại nghĩ đến lúc anh tự sát là vào năm 2011, còn 10 năm nữa, vẫn còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Nghĩ thế anh cũng bình tĩnh lại rồi ngủ thiếp đi.

 

Lạc Kỳ vẫn chờ Mộ Dung Kỳ cho cậu đáp án, kết quả một lát sau cậu phát hiện Mộ Dung Kỳ đã ngủ rồi. Lạc Kỳ nằm sát qua nhìn anh xem có phải ngủ thật hay không, lại bị Mộ Dung Kỳ ôm chặt vào trong lồng ngực. Lúc này ở trong mộng cảnh Mộ Dung Kỳ thấy chính là Lạc Kỳ đang định nhảy lầu, anh vội vàng tiến đến ôm lấy cậu, ở trong mộng mà thề, ngay tại lúc này đây chắc chắn không thể lặp lại kết cục kia.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.