ĐƯỜNG VẬN MỆNH 6

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 6: Ngôi nhà mới đầu tiên của hai người.

 

Sau hơn một tháng, công ty giải trí Song Kỳ chính thức khai trương, đây được coi là một tin tức lớn trong giới. Song Kỳ nhanh chóng thu mua công ty điện ảnh và truyền hình Hỏa Điểu, những công ty giải trí khác đều hoảng hồn một phen, sợ rằng Song Kỳ sẽ cướp mất diễn viên của họ, nhưng nhanh chóng họ nhận ra mình nghĩ nhiều rồi, giải trí Song Kỳ tuyển rất nhiều diễn viên mới, còn với những diễn viên nổi tiếng thì chưa thấy Mộ Dung Kỳ có động thái gì. Thay vào đó, anh lại lôi kéo vài ba diễn viên của công ty giải trí Tinh Hải về công ty mình, bên giải trí Tinh Hải cũng không để Song Kỳ vào mắt, cảm thấy chẳng qua là thiếu gia nhà Mộ Dung rảnh rỗi không có việc gì làm nên mở công ty cho vui chút thôi.

 

Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ đều cùng lúc xuất hiện trên tiêu đề trang nhất nhiều lần: <<Tập đoàn Triêu Mộ tiến quân vào ngành giải trí>>, <<Đôi song sinh Song “Kỳ”>>… Đủ kiểu tiêu đề, chuyện Lạc Kỳ là em trai sinh đôi của Mộ Dung Kỳ mọi người cũng đều biết. Sau đó lại có rất nhiều chuyện lá cải được viết trên báo tưởng tượng ra đủ kiểu phiên bản kỳ lạ, trước đấy Trần Đan và Phạm Đồng được Mộ Dung Kỳ kể cho phiên bản ân oán nhà giàu, hai người cùng nhau tán gẫu chi tiết mới phát hiện, Mộ Dung Kỳ kể cho hai người lại là hai phiên bản tình tiết hoàn toàn khác nhau… Bởi vậy hai người đã khám phá ra khả năng sáng tác kịch bản trời ban của anh sếp nhà mình, hơn nữa công ty còn đặt chân vào ngành sản xuất DVD ca nhạc nên thỉnh thoảng cũng mang những bản nhạc không tìm được ca từ phù hợp đưa cho anh sếp viết lời.

 

Mộ Dung Kỳ ngồi trong văn phòng xem báo mà Trần Đan mang tới cho anh, cuối cùng giờ ạnh đã nhớ ra Tô Kiều là con gái của Uông Trọng Hành tập đoàn Trọng Viễn, nhưng Tô Kiều theo họ mẹ. Chỉ là khi anh nhìn trên báo viết như vậy mới nhớ ra, anh quyết định sau này phải xem nhiều báo hơn, thế mới có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ hoàn toàn. Scandal của Lạc Kỳ và Tô Kiều lúc này lại bị xào lại trở nên xôn xao… Trên báo viết Lạc Kỳ và Tô Kiều là một đôi trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, mọi người đều rất quan tâm việc hai người có thể thành một đôi hay không. Vì những tin tức tán chuyện bên lề trên, tỉ lệ xem của << Bay lên nào thanh xuân>> tăng lên liên tục.

 

Lúc này, Lạc Kỳ đang trong thời kỳ rèn luyện đào tạo, Mộ Dung Kỳ tự mình giúp cậu đăng ký học các kĩ năng: hình thể, vũ đạo, luyện thanh, piano, võ thuật, ngoại ngữ… Lạc Kỳ không biết làm cách nào mà mình có thể nhớ kỹ từng ấy thứ cùng một lúc, người khác học các kĩ năng cũng không nhiều như thế, cậu xem chừng chắc chắn là Mộ Dung Kỳ muốn tra tấn mình, nhưng cậu luôn quật cường không chịu thua, dù cho mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết, đến cả nhà cũng lười không muốn về, trực tiếp ở cùng mọi người trong kí túc xá của công ty, nhưng điểm tốt là cậu còn trẻ tuổi, nghỉ ngơi một đêm là sức khỏe và tinh thần lại dồi dào.

 

Vốn Mộ Dung Kỳ nghĩ sự nghiệp của Lạc Kỳ nên đi bước nào chắc bước đấy, tích tiểu thành đại. Nhưng Lạc Kỳ không cho là như vậy, cậu nghĩ rằng nổi tiếng nên tranh thủ càng sớm càng tốt, phải biết chớp lấy thời cơ (*). Mộ Dung Kỳ nhớ rõ ràng trước giờ mình luôn ổn trọng, nhưng sao Lạc Kỳ hiện tại lại nôn nóng như vậy? Song suy nghĩ lại một hồi, có lẽ mình cũng từ cuộc sống mà tôi luyện được sự điềm tĩnh vững vàng, lúc này Lạc Kỳ còn tuổi trẻ khí thịnh, vẫn chưa tới thời kì không màng danh lợi, cũng có thể là do sau khi đạt được rồi người ta mới không còn quan tâm nữa, không phải trước khi có được thì ai cũng đều hiếm lạ hay sao.

 

(*Gốc trong raw là một câu thơ Đường: Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, đại ý là hoa nở nên bẻ thì phải bẻ).

 

Hôm nay Mộ Dung Kỳ đến thăm Lạc Kỳ, giờ cậu đang luyện đàn piano. Huấn luyện viên thấy sếp đang đi sang bên này, Mộ Dung Kỳ ra hiệu ý bảo anh ta đừng lên tiếng. Mộ Dung Kỳ lắng nghe, thấy Lạc Kỳ tiếp thu nhanh, đã có thể đàn một khúc đơn giản rồi. Sau khi cậu đàn xong Mộ Dung Kỳ vỗ tay, Lạc Kỳ cũng không thấy vui, khiêu khích anh: “Anh lại đây chơi thử xem nào?”

 

Mộ Dung Kỳ không từ chối, chọn ca khúc được yêu thích nhất mấy hôm nay là <<Nụ cười thiên sứ>>, anh nhắm mắt chơi piano, khóe miệng mỉm cười, tựa như thiên sứ kia chính là anh…

 

Tiếng đàn dừng lại, huấn luyện viên vỗ tay: “Sếp, nếu anh có thời gian, anh hoàn toàn có thể làm thầy dạy cho Kỳ thiếu.” Mộ Dung Kỳ là sếp, nếu nhân viên công ty gọi trực tiếp tên Lạc Kỳ thì không ổn lắm, hai anh em trông giống nhau như đúc, chỉ gọi trực tiếp tên của một người thì rất lúng túng, cũng không biết ai là người khởi xướng gọi như vậy, sau này mọi người đều gọi như thế cả, đến cả báo chí khi nhắc đến Lạc Kỳ cũng dùng từ Kỳ thiếu để xưng hô. Nhưng lời này của huấn luyện viên cũng không hoàn toàn là nịnh nọt, Mộ Dung Kỳ luyện đàn phải hơn 10 năm rồi, không thể nói là vô cùng tài giỏi, nhưng để dạy cho bản thân lúc còn chưa học đàn thì không thành vấn đề.

 

Mộ Dung Kỳ nói với huấn luyện viên cho hôm nay tan học sớm, anh đưa Lạc Kỳ đi ăn cơm. Dạo gần đây Lạc Kỳ đang giận dỗi với Mộ Dung Kỳ, Mộ Dung Kỳ nói chuyện với cậu cậu cũng nhịn không đáp lời, trong lòng cậu nghĩ chẳng lẽ mình giận mà Mộ Dung Kỳ cũng không biết sao? Mộ Dung Kỳ rất vô tội: Mình và bản thân thì có gì mà phải tức giận chứ.

 

Đến quán cơm, Lạc Kỳ gọi một đống món, ra sức liều mạng ăn, Mộ Dung Kỳ hỏi: “Ăn nhiều vậy? Huấn luyện viên của em không bảo em phải giữ dáng à?”

 

“…” Lạc Kỳ không nhịn được mở miệng : “Chẳng lẽ bọn họ phản ánh với anh là em béo hả?” Mỗi ngày cậu mệt mỏi gần chết, còn gầy hơn trước nữa là.

 

“Không có.” Mộ Dung Kỳ cười: “Thế cũng nên ăn ít thôi, no quá không tốt đâu.”

 

Lạc Kỳ chẳng muốn lại tức giận với anh làm gì, có giận nữa cũng uổng công, chỉ biết giận bản thân, cậu hỏi Mộ Dung Kỳ: “Anh biết chơi đàn piano à? Trước kia anh làm gì vậy?”

 

Mộ Dung Kỳ suy nghĩ một lát, anh thật sự không biết thân xác này trước kia làm nghề gì, anh tùy ý nói: “Chắc là thất nghiệp, theo như lời Mộ Dung Thụy nói thì chính là một kẻ ăn hại.”

 

Lạc Kỳ ngay lập tức phản bác: ” Anh không có phải!”

 

Mộ Dung Kỳ nở nụ cười: “Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi. Dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta.”

 

Mộ Dung Kỳ đã chuyển đến một căn biệt thự trong khu biệt thự, ở đây vừa gần công ty lại vừa tránh việc người ta để ý chuyện anh và Lạc Kỳ cùng sống trong một căn hộ nhỏ, mắc công lại có đủ kiểu phiên bản ân oán gia tộc xuất hiện trên báo.

 

 Lạc Kỳ không vui chút nào: “Anh chuyển đến ở chỗ này sao?” Tuy rằng dạo này cậu đang giận dỗi không muốn nói chuyện với Mộ Dung Kỳ, cũng không về nhà ở, nhưng cho tới giờ cậu chưa từng nghĩ hai người sẽ tách ra.

 

Mộ Dung Kỳ dẫn cậu đi tham quan các phòng, dưới tầng có nhà bếp rộng rãi thoáng mát, trước nhà sau nhà đều có một khoảng sân, sân sau nhà được sắp xếp trang trí thành vườn hoa, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là gác xép và sân thượng, Mộ Dung Kỳ nói: “Cách sắp xếp các tầng khá giống với căn hộ trước kia của chúng ta, thế nên đồ đạc của em đều chuyển hết sang bên này rồi, thế nào, có giống căn nhà trước kia của chúng ta không?”

 

“Anh mang đồ đạc của em sang đây hết rồi à?”

 

“Đúng vậy á.” Mộ Dung Kỳ cẩn thận nhìn Lạc Kỳ, bây giờ Mộ Dung Kỳ chắc sẽ không còn làm loại chuyện như là giận dỗi này nữa, mà thực ra thì Lạc Kỳ đối với người khác cũng luôn rất dễ dàng tha thứ, nhưng đối với anh trai của mình ấy à, thật đúng là khó nói, nói không chừng sẽ phải làm mình làm mẩy một trận.

 

“Vậy anh để em ở tầng nào?” Lạc Kỳ cố ý nhíu mày.

 

Mộ Dung Kỳ biết rõ mình đã được tha, cười nói: “Ở tầng hai đó, em muốn chọn phòng nào thì chọn.”

 

Lạc Kỳ cũng cười: “Thế em ở trong phòng của anh!”

 

Mộ Dung Kỳ biết Lạc Kỳ cố ý nói như vậy, nhưng cũng kệ, mặc theo ý cậu.

 

Gần đây Phạm Đồng muốn giành cho Hà Lộ một vai trong bộ phim truyền hình <<Đại mạc cô yên>>, anh ta cảm thấy Hà Lộ rất phù hợp với nhân vật nữ chính, nhưng đạo diễn của bộ phim này – Tống Cam Châu không chấp nhận việc đi cửa sau, ông lãnh đạm nói vậy anh để cô ấy tới thử vai xem, tuy rằng nói thế nhưng Phạm Đồng nghĩ có lẽ trong lòng đạo diễn đã sớm chọn được người rồi, Mộ Dung Kỳ sau khi nghe vậy thì nói: “Vậy cứ đi thử đi, tôi đi cùng với hai người xem thế nào.” Bộ phim truyền hình này cũng không tệ lắm, Tống Cam Châu là một đạo diễn rất nổi danh, Mộ Dung Kỳ nghĩ hẳn là anh có biết, bây giờ đến đó xem, biết đâu nhìn thấy người sẽ nhớ ra.

 

Gặp được Tống Cam Châu, Mộ Dung Kỳ nhớ ra đúng là mình có biết ông thật. Tống Cam Châu tầm 40 tuổi, là người rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần nhìn vừa mắt ai thì ông sẽ rất tốt với người đó.Trước kia quan hệ của Mộ Dung Kỳ với ông cũng khá tốt, đương nhiên điều này chắc hẳn có liên quan đến kĩ năng giao tiếp xã hội của Mộ Dung Kỳ, khiến người khác yêu mến mình với anh mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.

 

Hà Lộ rất hồi hộp, sếp đến xem cô thử vai, cô rất lo lắng sợ mình biểu hiện không tốt, càng lo lắng càng dễ xảy ra sai sót, không phải quên động tác thì cũng là quên lời thoại, Tống Cam Châu hơi khinh thường, trình độ thế này mà cũng có ý nghĩ tới thử vai. Phạm Đồng lau mồ hôi, Hà Lộ sắp khóc rồi, Mộ Dung Kỳ cười ngăn Tống Cam Châu: “Cô ấy quá lo lắng, nếu không ngại thì để cháu ra diễn với cô ấy thử, có lẽ cô ấy sẽ nhanh tìm được cảm giác.”

 

Dù Tống Cam Châu không kiên nhẫn, nhưng ông biết Mộ Dung Kỳ là chủ của công ty giải trí Song Kỳ, tuy rằng ông ngay thẳng, nhưng lặn ngụp ở trong ngành giải trí nhiều năm như vậy cũng biết người nào không thể đắc tội, ông cũng không nghĩ tới việc đắc tội với những nhân vật quyền thế như này, bèn nói với Mộ Dung Kỳ vậy thử lại lần nữa.

 

Mộ Dung Kỳ để người ta thay trang phục diễn cho anh, là đồ cổ trang. Anh hỏi Hà Lộ nội dung hai người định diễn, Hà Lộ nói kỹ càng cho anh một lần, nói chuyện cùng người khác có thể giảm bớt áp lực, Hà Lộ bình tĩnh hơn nhiều. Phạm Đồng lo lắng nhìn Mộ Dung Kỳ, anh ta không biết sếp cũng biết diễn xuất. Tống Cam Châu nhìn Phạm Đồng luống cuống như kiến bò chảo nóng, cười nhạo một tiếng, ngồi xuống chờ xem kịch vui.

 

Đoạn hai người định diễn là phần đầu của bộ phim truyền hình: Một người từng là đại hiệp giờ trở nên sa sút, sau khi bị trọng thương hắn được một người thiếu nữ dịu dàng cứu, thiếu nữ dẫn hắn chạy trốn khỏi những kẻ truy sát, lại chữa thương cho hắn, nhưng sau khi vết thương phục hồi tốt rồi thì hắn bỏ đi không một lời từ biệt, thiếu nữ đau lòng lẻ loi một mình dưới tán lá rơi rụng.

 

Tống Cam Châu vốn chuẩn bị sẵn tâm thế nhìn cho có lệ rồi đi, nhưng chả mấy chốc hai mắt ông sáng lên, tập trung tinh thần mà nhìn kỹ diễn xuất của hai người: tuy rằng Mộ Dung Kỳ bị trọng thương nhưng không hề cam lòng để cho một cô gái cứu anh, anh đẩy Hà Lộ đang dìu mình ra, Hà Lộ lại quật cường mà tiến đến dìu anh. Mộ Dung Kỳ cam chịu mà để cho sức nặng cơ thể hoàn toàn dựa lên người cô, Hà Lộ cắn chặt răng không nói tiếng nào kéo anh vào trong phòng. Hai người diễn có hơi khác nguyên tác trên kịch bản, nhưng lại vô cùng trôi chảy lưu loát, Tống Cam Châu hưng phấn xoa xoa tay, hai người này nhìn thế nào cũng không hề giống người mới.

 

Sau đó, Hà Lộ băng bó miệng vết thương cho Mộ Dung Kỳ, đôi mắt Mộ Dung Kỳ vô hồn tựa như con rối. Hà Lộ nói vài chuyện lặt vặt linh tinh với anh: ví như hôm nay ta sắc thuốc không cẩn thận bị bỏng tay. Rốt cuộc ánh mắt Mộ Dung Kỳ đã có chút thần thái, anh nói sao anh không thấy tay của cô có vết bỏng, Hà Lộ nháy mắt tinh nghịch đáp cô quên mất, thực ra là bị bỏng từ mấy hôm trước, giờ miệng vết thương khỏi rồi… Sau đó, vết thương Mộ Dung Kỳ đã tốt lên, trước khi đi anh đứng ở trước giường Hà Lộ dịu dàng nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn phải làm việc nghĩa không chùn bước dứt khoát ra đi. Anh vừa rời khỏi, Hà Lộ vốn ngủ trên giường liền mở mắt ra, cô đứng trước cửa sổ nhìn Mộ Dung Kỳ rời đi yên lặng rơi xuống một giọt nước mắt.

 

Diễn xong, Phạm Đồng hưng phấn vỗ tay, Tống Cam Châu bị anh ta làm bừng tỉnh không vui liếc sang, anh ta vội dừng tay lại. Tống Cam Châu không tươi cười chút nào: “Hai người dám tự tiện sửa lại kịch bản của tôi!” Phạm Đồng cả kinh, tật xấu của Tống Cam Châu không ít, kịch bản của ông người khác không được đụng chạm.

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Hầy, chỉ là muốn hấp dẫn chút sự chú ý của chú thôi. Hay là chúng cháu diễn lại một lần nữa theo kịch bản của chú nhé?”

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
binance

I don’t think the title of your article matches the content lol. Just kidding, mainly because I had some doubts after reading the article.

gate io giriş

Your article made me suddenly realize that I am writing a thesis on gate.io. After reading your article, I have a different way of thinking, thank you. However, I still have some doubts, can you help me? Thanks.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.