ĐƯỜNG VẬN MỆNH 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 4: Người có mục tiêu.

 

Suốt ba ngày liền Lạc Kỳ và Mộ Dung Kỳ đều ở nhà, trừ lúc đi mua thức ăn, thời gian còn lại thì không ra khỏi cửa. Lạc Kỳ kinh ngạc phát hiện cuộc sống như vậy cũng khá tốt, hai người làm bạn với nhau, gì cũng không làm. Cả hai đều cảm thấy thời gian nhẹ nhàng trôi qua, nháy mắt một cái đã qua vài ngày.

 

Mộ Dung Kỳ ngồi đọc sách trên ghế sofa giờ đây đã thành nơi cắm cọc cả ngày của anh. Anh bảo Lạc Kỳ có lẽ nên mua thêm một cái nữa nhưng Lạc Kỳ thấy không cần thiết, căn phòng vốn không rộng, nếu thêm một cái sofa nữa thì thành chật chội. Lúc này cậu đang ngồi trên thảm cạnh ghế sofa xem kịch bản. Mộ Dung Kỳ nhìn Lạc Kỳ, nghĩ đến mười năm sau bản thân mỗi khi ra khỏi cửa lúc nào cũng cắm mặt vào laptop, mà bây giờ laptop còn chưa phổ biến. Mộ Dung Kỳ suy nghĩ, có lẽ mình nên đi giúp đỡ công việc của Mộ Dung Thụy thôi, giờ các triệu chứng của chấn động não cũng đã biến mất, tóm lại không thể tiếp tục rảnh rỗi nữa. Anh không muốn trở lại làm diễn viên, đối với phương diện kinh tế anh cũng không hiểu lắm, nhưng anh biết rõ xu thế phát triển của mười năm sau, có lẽ quả thật có thể giúp đỡ được phần nào cho Mộ Dung Thụy.

 

Điện thoại của Lạc Kỳ kêu, cầm lên xem thì là Tô Kiều gọi.

 

Lúc này Tô Kiều đang ở cùng với một vài người bạn trong ngành giải trí: “Lạc Kỳ, ra ngoài chơi không?”

 

“Không được, các cậu cứ đi đi.”

 

Tô Kiều hơi không vui, lần trước cô gọi Lạc Kỳ rủ đi chơi cậu cũng từ chối. “Cậu ở nhà một mình cũng chả làm gì, ra ngoài tụ tập không hơn à, quen biết thêm vài người bạn cũng tốt mà.”

 

Lạc Kỳ hiểu ý của cô, người cô quen đa số là mấy kẻ lăn lộn khá được trong cái giới này, Lạc Kỳ biết cô luôn muốn giúp mình, cũng hiểu bản thân có được người bạn như vậy rất may mắn. “Tô Kiều, hôm nay tớ thật sự không thể đi, tớ lo lắng cho Mộ Dung Kỳ ở nhà một mình.”

 

“À phải rồi, tớ quên mất, bây giờ cậu còn có một người họ Mộ Dung là anh trai cơ mà.” Tô Kiều nói xong thì cúp máy.

 

Mộ Dung Kỳ hỏi Lạc Kỳ đang bày ra vẻ mặt không biết làm sao: “Sao vậy, muốn ra ngoài à? Bây giờ anh khỏe hẳn rồi, ở một mình không sao hết.”

 

Lạc Kỳ cười khổ: “Tô Kiều rủ em ra ngoài chơi, em nói không đi, cô ấy cảm thấy giờ em có anh làm chống lưng rồi, nhìn ngứa mắt mấy người bạn mà cô ấy giới thiệu cho em.”

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Vậy cứ để anh làm chống lưng cho em đi.” Lạc Kỳ nói vậy khiến Mộ Dung Kỳ nảy ra vài ý tưởng, có lẽ bản thân đã tìm được mục tiêu mới.

 

“Em cũng không muốn dựa vào mấy người các anh.” Lạc Kỳ cứ nghĩ đến mình và nhà Mộ Dung mà có liên hệ gì với nhau là lại cảm thấy thật kì cục, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành một phần của một danh gia vọng tộc như nhà Mộ Dung.

 

“Không phải mấy người các anh, mà là dựa vào anh.” Mộ Dung Kỳ đưa tay kéo Lạc Kỳ đang ngồi trên thảm, khiến đầu cậu tựa lên đùi của mình. “Anh là anh trai em đó, không dựa vào anh thì dựa vào ai.” Nói đến đây Mộ Dung Kỳ hơi thương cảm, trước tới giờ anh không nhớ bản thân có ai để mà dựa dẫm không, cuối cùng hóa ra người có thể dựa vào vẫn chỉ là chính bản thân mình.

 

Mộ Dung Kỳ tìm điện thoại gọi cho Mộ Dung Thụy hẹn buổi tối cùng ăn một bữa cơm, sau khi cúp máy thì nói với Lạc Kỳ: “Tối nay bọn anh đã hẹn nhau ăn cơm rồi. Em gọi cho Tô Kiều hỏi rõ xem thời gian và địa điểm tụ tập ở đâu đi.”

 

Địa điểm nhóm người Tô Kiều ăn cơm cũng khá gần quán bar của cô ấy, hẳn là định cơm nước xong xuôi sẽ đến quán bar uống một chầu.

 

Buổi tối, Mộ Dung Thụy cho người lái xe tới đón anh và cậu, đến nơi, Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ cùng xuống xe. “Anh bảo Mộ Dung Thụy đổi địa điểm ăn sang đây, ở phòng số 9, bọn em thì sao?”

 

“Tô Kiều với chủ chỗ này quen biết nhau, cô ấy ở phòng số 1 như mọi khi.”

 

“Ừm, vậy sau khi ăn xong anh sẽ tới chỗ em.”

 

Sau khi Mộ Dung Kỳ tiến vào phòng thì thấy Mộ Dung Thụy và Vu Huyên đều ở trong. Mộ Dung Thụy hào hứng vô cùng nhìn thực đơn, thấy anh vào bèn hỏi: “Chỗ này có món gì đặc sắc thế?”

 

“…Sao anh nghĩ tôi sẽ biết vậy, bồi bàn ở ngoài cửa đó, gọi anh ta vào nhé?”

 

“Tôi tưởng Lạc Kỳ đề cử cho cậu nhà hàng này.” Mộ Dung Thụy rất tiếc nuối nói: “Tôi hiếm khi ăn cơm ngoài lắm…”

 

“Ăn ở nhà cũng thế, anh muốn ăn dạng gì cũng có thể mời người về làm hết.” Vu Huyên nhìn anh ta nói.

 

“Ở nhà làm gì có bầu không khí như ở đây chứ.” Mộ Dung Thụy nhìn xuống cửa sổ treo tấm rèm pha lê, phía dưới đại sảnh đầy những người đang ăn cơm, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

 

Mộ Dung Kì cười: “Vậy để tôi hỏi Lạc Kỳ xem ở đây có món gì ngon không.” Anh gọi cho Lạc Kỳ, mãi mới thấy bên kia bắt máy, nghe có vẻ khá ồn ào. “Ha ha, đang làm gì thế, ồn ghê.”

 

“Gì cũng làm hết, sao vậy?”

 

“Mộ Dung Thụy muốn hỏi em ở đây có món nào ngon nhất?” Mộ Dung Kỳ nói xong thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa, Lạc Kỳ đang cầm điện thoại bước vào.

 

“Bình thường em tới đây cũng chỉ ăn bừa vài món thôi, không có gì đặc biệt ngon đâu.” Lạc Kỳ bước tới chào hỏi Mộ Dung Thụy và Vu Huyên, nói: “Cứ gọi mấy món các anh thích ăn ấy.”

 

“Em ăn xong rồi mới quay lại hay gì?” Mộ Dung Kỳ hỏi cậu.

 

Lạc Kỳ lắc đầu: “Các anh cứ ăn đi, em quay lại bên kia. Rảnh thì em sẽ sang nữa.”

 

Mộ Dung Thụy nhìn Lạc Kỳ mở cửa đi ra ngoài: “Hai người sống chung thế nào?”

 

“Tốt lắm, chúng tôi tâm linh tương thông, thế nên ở chung rất tốt.” Mộ Dung Kỳ cười: “Gọi món đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

 

Các món ăn bày lên trông khá đẹp mắt, mùi vị cũng ngon, nhưng Mộ Dung Thụy thấy cũng thường thôi, được một cái là bầu không khí ở đây, nên anh ta cũng không bình luận gì. “Nói vậy, tức là cậu muốn mở công ty giải trí sao?”

 

“Ừ, việc này tôi am hiểu nhất, ngành điện ảnh và truyền hình mười năm sau sẽ phát triển nhanh chóng.” Mộ Dung Kỳ nhấm nháp một ít súp, còn chả ngon bằng Lạc Kỳ nấu. Anh nhìn Vu Huyên đang lấy súp cho Mộ Dung Thụy, hôm nay Vu Huyên không mang theo bộ đồ ăn đến.

 

“Cậu nghĩ tên cho công ty chưa?”

 

“Giải trí Song Kỳ.” Mộ Dung Kỳ chủ động đề cập đến vấn đề cổ phần của công ty: “Tài chính anh cung cấp – tôi nghĩ tài sản trên danh nghĩa hiện tại của tôi chẳng đủ để làm gì, những việc còn lại tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ hợp tác thành lập công ty hai ta mỗi người chiếm 50%, nhưng quyền quyết định của công ty là do tôi. Nếu như sau này công ty được đưa ra thị trường, tôi muốn quyền quản lý cổ phiếu của anh.”

 

“Không có vấn đề gì, công ty cậu quản, còn tôi chỉ lo cấp tiền và chia hoa hồng.” Mộ Dung Thụy nhún nhún vai, thỏa thuận rất có lợi.

 

“Nếu mà gặp chuyện cần lôi kéo quan hệ, hoặc dính phải scandal, đương nhiên vẫn mong anh giúp đỡ.” Mộ Dung Kỳ càng tăng chặt sự hợp tác của hai người hơn. “Phát triển kinh tế mười năm nữa tôi sẽ ghi một phần tài liệu rồi gửi qua cho anh.”

 

“Được, đến lúc đó tôi với cậu sẽ thảo luận sau. Làm bất động sản có được không?” Mộ Dung Thụy nháy mắt: “Cậu tiết lộ trước một ít nhé?”

 

“Người có tiền hầu như đều làm bất động sản, không làm bất động sản thì cũng đầu tư bất động sản. Bây giờ có thể mua một vài căn nhà, sau này giá trị sẽ tăng gấp mấy lần. Ngành sản xuất điện tử phát triển rất nhanh, các loại điện thoại, máy tính, mp3, mp4. Sau này thương mại điện tử phát triển cũng khá được, chỉ là không nhanh lắm, phải đợi đến sau khi máy tính trở nên phổ biến…”

 

Mặc dù nghe không hiểu lắm, Mộ Dung Thụy vẫn vừa nghe vừa gật đầu, đột nhiên kích động hỏi: “Thế cá độ thì sao, cậu có nghe ngóng gì khoản này không?”

 

“…” Mộ Dung Kỳ liếc Mộ Dung Thụy, người này trông có vẻ không đáng tin nhưng lại rất khôn khéo, mình vừa nói những việc kia đều cần có thời gian dài để nghiệm chứng. Còn cá độ? Là người giỏi tính toán, chỉ một lần là có thể biết được kết quả. Hy vọng nơi đây chính là thời không mà mình đã từng tồn tại, kết quả của những việc này giờ đây chính là lợi thế của bản thân. “Xổ số tôi chưa từng mua, không nhớ rõ dãy số trúng thưởng là gì. Đua ngựa có một khoảng thời gian từng tìm hiểu, có thể ghi lại cho anh. Bóng đá thì tôi nhớ khá nhiều, dù sao mọi người đều xem bóng đá. Tôi sẽ ghi lại cẩn thận rồi đưa cho anh. Tiền lời cũng đều chia đôi.”

 

“Không thành vấn đề, chỉ là cổ phần của Tập đoàn Triêu Mộ không thể cắt được, nhưng chỉ cần thông tin của cậu có thể mang lại nhiều lợi nhuận, tôi cam đoan hàng năm cậu ít nhất cũng nhận được một phần hoa hồng.” Mộ Dung Thụy cam đoan, cổ đông lớn nhỏ gì Tập đoàn Triêu Mộ đều có rất nhiều, nhưng đa số cổ phần công ty đều nằm trong tay Mộ Dung Thụy. Còn những thành viên của gia tộc Mộ Dung kia đều hàng năm theo định kỳ cũng nhận một phần hoa hồng.

 

Mộ Dung Kỳ gật gật đầu, không hỏi như nào mới coi là nhiều lợi nhuận, những điều này về sau anh sẽ ký một thỏa thuận với Mộ Dung Thụy. Thật ra anh không để ý lắm chuyện này, chỉ là phần mình nên nhận thì sẽ nhận.

 

Mộ Dung Thụy cười: “Khui bình champagne chúc mừng sự hợp tác của chúng ta chứ?”

 

Vu Huyên mở miệng nói chuyện: “Anh không thể uống rượu.”

 

“Một ly không sao đâu.”Tối nay họ còn chưa uống chút rượu nào.

 

Mộ Dung Kỳ lắc đầu: “Không uống, tối nay tôi còn phải lái xe. Để tài xế của anh về trước, cho tôi mượn chiếc xe kia nhé?”

 

“Được được, nhưng sau này cậu là ông chủ của công ty giải trí rồi, vẫn nên có tài xế cho thuận tiện chứ.”

 

“Chuyện này để nói sau đi. Tôi về trước, anh tính tiền.”

 

“Được, lái xe cẩn thận.” Mộ Dung Thụy nhìn Mộ Dung Kỳ vừa đáp lời vừa đóng cửa lại, nói: “Có vẻ tương lai sau này sẽ rất thú vị đây.”

 

“Chúng ta cũng đi thôi.” Vu Huyên nói.

 

“Nhưng đã ăn xong đâu.”

 

“Thế gói lại rồi mang về đi.”

 

Mộ Dung Thụy chắc chắn Vu Huyên sẽ đóng gói đống đồ ăn này đến thẳng thùng rác luôn. “Không cần, đi thôi.” Hai người lúc ra ngoài có đi ngang qua phòng số 1.

 

“Há, mọi người thấy không, vừa đi qua là Mộ Dung Thụy đấy!” Người đang nói chuyện chính là một ca sĩ, tên Uông Liên Liên.

 

Ngồi cạnh cô là một cô gái tên Hà Lộ cũng ra bên ngoài nhìn thử: “Thật sao, chắc là nhìn nhầm thôi, anh ấy hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng mà.”

 

“Sao mà không thể chứ.” Uông Liên Liên nhìn về phía người con trai mang cặp kính màu nâu. “Anh kia tên Mộ Dung Kỳ nhỉ? Có lẽ cũng là người nhà Mộ Dung, hôm nay đến đây ăn cơm cùng Mộ Dung Thụy chăng?”

 

Một người đàn ông tầm 30 tuổi ngồi cạnh liếc cô: “Nếu là thật thì mấy cô cũng đừng bàn tán ở đây, không biết lúc nào vì nhiều chuyện mà vô tình đắc tội người khác đâu.” Người đàn ông này là người đại diện của Tập đoàn giải trí Tinh Hải – công ty giải trí lớn nhất đại lục Trung Quốc hiện nay.

 

Uông Liên Liên tức tối bĩu môi không nói gì nữa, Hà Lộ lôi kéo cô nàng nói sang chủ đề khác.

 

Phạm Đồng quan sát Mộ Dung Kỳ ngồi trên chiếc ghế sofa sát tường, có người tới bắt chuyện anh cũng chỉ mỉm cười chứ không đáp lời, dường như anh quen biết Lạc Kỳ. Hiện giờ Lạc Kỳ đang bị Trần Đan – người đại diện của một công ty giải trí nhỏ kéo lại nói chuyện gì đó, người phụ nữ ấy rất muốn Lạc Kỳ ký hợp đồng với công ty cô ta. Phạm Đồng suy nghĩ một hồi, vòng qua chỗ Tô Kiều đang nói chuyện với người ta, hỏi: “Tô Kiều, cậu trai kia tên Mộ Dung Kỳ à?”

 

Tô Kiều đưa mắt nhìn chàng trai đang dựa trên ghế sofa, anh ngồi thoải mái tựa như đang ở nhà của Lạc Kỳ, như thể chỉ cần anh ở đâu thì đó chính là địa bàn của anh. Anh mang một cặp kính tối màu, vào trong phòng cũng không tháo ra. Hôm này kiểu tóc của anh không giống với Lạc Kỳ. Mái tóc Lạc Kỳ để tùy ý mang chút vẻ lộn xộn, khi cúi đầu những lọn tóc hơi dài che khuất ánh mắt cậu. Còn Mộ Dung Kỳ vuốt ngược tóc ra sau, lộ ra khuôn mặt rất có sức hút đối với phái nữ. Bởi vì tạo hình khác nhau, nên không ai nhận ra hai người trông giống nhau như đúc. Tối nay đã có vài người qua bắt chuyện với anh, nhưng anh vẫn luôn một mực giữ bộ dáng xa cách.

 

“Tô Kiều?” Phạm Đồng nhìn Tô Kiều đang nhíu mày chăm chú quan sát Mộ Dung Kỳ.

 

“Anh muốn biết thì tự đi hỏi anh ta đi. Tôi không nói thêm gì đâu.” Tô Kiều quay đầu đi.

 

Phạm Đồng thấy Tô Kiều không vui, hiểu rằng lúc Tô tiểu thư mà tức giận thì không nên dây vào làm gì. Anh ta nhìn thấy Uông Liên Liên vừa đi qua bắt chuyện với Mộ Dung Kỳ đã bỏ đi, Phạm Đồng suy nghĩ một chút rồi cũng đi qua đó, hỏi: “Có nhã hứng uống một ly không?”

 

“Không được, lát nữa còn phải lái xe.” Mộ Dung Kỳ mỉm cười, anh biết Phạm Đồng, ấn tượng với anh chàng này cũng khá tốt. Anh nhớ rõ diễn viên nổi tiếng nhất dưới trướng anh ta là Hà Lộ, sau này Hà Lộ cũng trở thành một ngôi sao. Bây giờ thì vẫn còn là người mới, có lẽ vẫn chưa ký hợp đồng với Tinh Hải, có thể mời cô ấy ký hợp đồng với Song Kỳ, không biết có khuyên Phạm Đồng chuyển nơi làm việc khác được không?

 

Phạm Đồng thấy anh từ lúc bước vào chưa từng cười lấy một cái, (*) lúc này tự nhiên lại cười với mình, không khỏi cảm thấy được sủng mà sợ: ”Vậy thì uống ly nước cũng được.” Phạm Đồng cũng không khuyên anh uống này uống kia nữa, lấy cho anh một ly nước.

 

(*Đoạn trên tác giả viết là có người tới bắt chuyện MDK chỉ cười chứ không đáp, đoạn này lại thành chưa hề cười, tui không biết sao lại phi logic vậy nhưng raw nó thế, chắc là lỗi logic của tác giả =)))) )

 

“Cảm ơn.” Mộ Dung Kỳ nhận lấy, nhấp một hớp: “Ở đây có ai là diễn viên của anh không?”

 

“Cậu biết tôi?” Phạm Đồng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hiểu sai rồi, Mộ Dung Kỳ cũng chỉ là một người muốn tham gia vào giới diễn viên thôi? Nhưng anh vào ngành giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng, trong lòng Phạm Đồng hơi kích động, trên mặt vẫn rất tự nhiên: “Tô Kiều bảo tôi đến đây làm quen với vài người mới, nói rằng bọn họ đều rất có tiềm năng.”

 

“Cũng không hẳn là biết, từng nghe nói về anh.” Mộ Dung Kỳ cười, xem ra đúng là Hà Lộ chưa ký hợp đồng với Tinh Hải.

 

“Nếu vậy, hẳn đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”

 

Rốt cuộc Lạc Kỳ cũng chuồn được từ chỗ Trần Đan cứ luôn cố gắng thuyết phục cậu ký hợp đồng, đi tới đây thấy được cảnh hai người nói chuyện, bèn hỏi Mộ Dung Kỳ: “Anh biết anh Phạm à?”

 

“Mới quen.” Mộ Dung Kỳ cười trả lời.

 

Phạm Đồng thấy giờ Mộ Dung Kỳ mới lộ ra nụ cười thật sự, xem ra hai người này khá thân thiết. “À, không, tôi còn chưa biết tên cậu ấy nữa đấy.”

 

Lạc Kỳ bật cười, Mộ Dung Kỳ cũng cười: “Mộ Dung Kỳ, anh nhớ kỹ cái tên này nhé. Lạc Kỳ, anh nghĩ nên về thôi, ở đây ồn quá.”

 

“Được, hai ta nói một tiếng với Tô Kiều đã.” Lạc Kỳ gật gật đầu, rồi nói với Phạm Đồng: “Anh Phạm, chúng tôi về trước.”

 

Phạm Đồng chỉ kịp đáp một tiếng thì đã thấy họ đi về phía Tô Kiều, sau đó hai người bước ra cửa.

 

Tô Kiều tới hỏi anh ta: “Nói chuyện được gì không?”

 

Phạm Đồng lắc đầu: “Chỉ biết tên, Mộ Dung Kỳ. Cậu ấy là ai?”

 

Tô Kiều để ý xung quanh rồi nói với anh ta: “Anh ta với Lạc Kỳ rất quen thuộc.”

 

“Mà nói đến Lạc Kỳ, tôi cảm thấy cậu ấy rất có thiên phú, thế nhưng cậu ấy cũng chả có hứng thú gì mấy việc ký hợp đồng với Tinh Hải. Quan hệ giữa cậu ấy và Mộ Dung Kỳ có vẻ không hề tầm thường, nếu như Mộ Dung Kỳ có thế lực thì cũng có thể giải thích được việc này.” Phạm Đồng hiểu ra.

 

Tô Kiều cười lạnh, ngửa đầu uống hết chén rượu: “Biết rõ anh ta có thế lực, vậy thì bớt nhiều chuyện đi.” Tô Kiều nói xong rồi đi gọi những người khác: “Đi thôi, chúng ta chuyển địa điểm, đi theo tôi nhá!”

 

Hai người mà bọn họ vừa bàn luận giờ đang ở trên xe. Lạc Kỳ quan sát thấy Mộ Dung Kỳ lái xe thành thạo mới thở phào một hơi, xem ra anh lái ô tô tốt hơn so với lái mô tô, rốt cuộc không cần phải lo lắng khả năng cầm lái của anh rồi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
www.binance.com注册

I don’t think the title of your article matches the content lol. Just kidding, mainly because I had some doubts after reading the article.

Heo mặc váy

qq gì vậy trời

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.