ĐƯỜNG VẬN MỆNH 3

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 3: Hai người bắt đầu sống chung.

 

Ngày hôm sau đúng là cậu phải làm việc đến khuya.

 

Sáng ngày thứ ba, Lạc Kỳ đến bệnh viện sớm, đẩy cửa đi vào thì thấy Mộ Dung Kỳ còn đang ngủ. Lạc Kỳ nhìn anh ngủ rất yên bình, nhẹ giọng mời Hà Tử Nguyên ăn sáng rồi hỏi: “Tối qua mấy giờ anh ấy ngủ vậy?”

 

“Hơn 9 giờ thì đi ngủ, đỡ biếng ăn hơn, cơm tối qua có ăn một ít.” Hà Tử Nguyên nhận lấy đồ ăn sáng đặt lên bàn: “Tôi đang định chờ anh Mộ Dung tỉnh dậy thì đi mua đồ ăn sáng đây.”

 

Lạc Kỳ cười đáp: “Tôi nghĩ anh sẽ không ăn sớm thế, nên tiện mang tới luôn.” Mặc dù giọng nói chuyện nhỏ, Mộ Dung Kỳ vẫn mơ màng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, mắt nhập nhèm nhìn sang. Lạc Kỳ đi qua chỗ anh, nói: “Dậy rồi à? Vậy đứng lên ăn chút đồ ăn sáng đi.”

 

“Còn sớm mà…” Mộ Dung Kỳ mặc cậu kéo mình dậy rồi đẩy vào phòng vệ sinh. Cậu giúp anh lấy kem đánh răng, cũng rót luôn nước vô cốc rồi đặt vào tay anh.

 

Bên ngoài có người mở cửa, Hà Tử Nguyên đi ra hỏi thăm: “Bác sĩ Hàn, anh đến rồi à.”

 

Lạc Kỳ cũng từ phòng vệ sinh đi ra: “Bác sĩ Hàn, chào buổi sáng.”

 

Hàn Bân gật đầu: “Chào cậu, đã có kết quả kiểm tra xét nghiệm của hai người.” Nói xong đưa cho Lạc Kỳ một tập tài liệu.

 

Lạc Kỳ liếc mắt một cái đã biết ngay đây là cái gì, bình tĩnh nhận lấy sau đó rút tài liệu ở bên trong ra, nhìn kỹ rồi xác nhận lại với Hàn Bân: “DNA khớp 100%?”

 

Hàn Bân gật gật đầu: “Sinh đôi cùng trứng.”

 

Vẻ mặt Lạc Kỳ tươi tắn, đi vào phòng vệ sinh đẩy Mộ Dung Kỳ ra ngoài, trong miệng Mộ Dung Kỳ vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng, khóe miệng còn dính bọt. Lạc Kỳ nhìn về phía Hàn Bân, anh ta rất phối hợp lặp lại lần nữa: “Sinh đôi cùng trứng.”

 

Mộ Dung Kỳ bị Lạc Kỳ ôm chặt, Lạc Kỳ nghe thấy Mộ Dung Kỳ ghé vào tai cậu lúng búng nói: “Làm anh nuốt phải phải bọt kem đánh răng rồi này…” Lạc Kỳ cười to, lại đẩy anh vào trong phòng vệ sinh.

 

Hàn Bân luôn quen mặt mày lạnh lùng cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, lộ ra chút tươi cười: “Dường như tôi phải nói chúc mừng rồi nhỉ.”

 

“Đúng vậy đó.” Lạc Kỳ rất vui vẻ: “Anh đến thật đúng lúc, cùng ăn sáng nhé?”

 

“Tôi ăn rồi, tôi còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh nữa.” Hàn Bân nói tạm biệt, Lạc Kỳ vẫn còn đang hưng phấn, nhiệt tình tiễn anh ta ra hành lang.

 

Hà Tử Nguyên bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra hai người là anh em sinh đôi à?” Đúng là trông rất giống nhau, chỉ là anh không nghĩ đến chuyện này.

 

Mộ Dung Kỳ đánh răng xong, đi đến vịn lên vai Lạc Kỳ cười nói: “Chúng tôi cũng mới vừa biết thôi, hôm qua là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.”

 

Lạc Kỳ cười, quay người lại, hai anh em ôm lấy nhau.

 

“Ơ, tôi đến đúng lúc hay là không đúng lúc đây?” Mộ Dung Thụy đi vào, vẫn có một người đàn ông mặc vest đi sau lưng anh ta, sau khi vào phòng thì tự giác đứng qua một bên.

 

Nhưng Mộ Dung Kỳ chắc chắn anh ta biết trước được bệnh viện đã có kết quả xét nghiệm DNA, vậy nên sáng sớm nay mới chạy tới đây góp vui, Mộ Dung Kỳ cười: “Sớm thế mà ngài trưởng tộc đã tới thăm tôi sao? Dù sao cũng không nên đến tay không chứ?”

 

Mộ Dung Thụy đưa tay nhón một miếng sủi cảo còn đang nóng hổi tỏa nhiệt đưa vào miệng nhai từ từ, rồi gọi người đi cùng anh ta một tiếng: “Vu Huyên.” Người kia mặc một thân đồ vest, đôi mắt mang màu nâu, đi tới cầm lấy bàn tay vừa cầm sủi cảo của Mộ Dung Thụy, lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận giúp anh ta lau sạch sẽ.

 

…Đến khi lau xong rồi, những người khác vẫn còn nhìn bàn tay kia của Mộ Dung Thụy.

 

Mộ Dung Thụy nhìn sang Vu Huyên: “Anh giải thích với bọn họ đi, tôi gọi anh có phải để anh giúp tôi lau tay đâu.”

 

Vu Huyên mỉm cười với bọn họ: “Thật ngại quá, tôi có chứng thích sạch sẽ hơi thái quá.” Sau đó mới lấy ra một chuỗi chìa khóa và vài tấm thẻ từ trong cặp xách đưa cho Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ: “Đây là quà gặp mặt anh Mộ Dung tặng hai người.”

 

Lạc Kỳ lắc đầu không nhận lấy: “Tôi không cần.”

 

Mộ Dung Thụy cũng không để ý: “Để Mộ Dung Kỳ nhận đi, cũng thế cả.”

 

Mộ Dung Kỳ cầm lấy hết, Lạc Kỳ tò mò hỏi: “Quà gặp mặt? Sao hai người lại mới gặp nhau lần đầu thôi?”

 

“Trước giờ chúng tôi còn chả thèm liếc nhìn người kia một cái nữa là, nên giờ coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.” Mộ Dung Thụy ra vẻ diễn sâu mà giải thích.

 

“Kệ anh ta, chắc lúc đi trên đường cũng bị đụng vô đầu rồi đó.” Mộ Dung Kỳ lắc lắc cái chìa khóa kia: “Xe? Hay nhà?” Mấy tấm thẻ kia chắc chắn dùng để quẹt rồi.

 

“Địa chỉ của nhà ở sẽ gửi vào điện thoại của cậu, đã sửa sang xong rồi. Xe cũng để ở ga-ra bên đó.” Mộ Dung Thụy nhìn anh: “Cậu biết lái xe à?”

 

Mộ Dung Kỳ gật đầu: “Xe tôi sẽ lái, nhưng còn bằng lái của tôi?” Lạc Kỳ nhìn anh, cảm thấy trình độ lái xe của anh thật khiến người ta lo lắng hết sức.

 

“Cậu có bằng lái xe, đồ đạc của cậu tôi cho người tới lấy ở khách sạn cậu ở lúc trước, chắc sắp mang đến rồi đấy.” Mộ Dung Thụy nhìn về phía Vu Huyên.

 

Vu Huyên gật đầu xem điện thoại: “Tầm 20 phút nữa là đến.”

 

Mộ Dung Kỳ còn nói: “Chắc tôi cũng có nhà và xe riêng của mình nhỉ? Nhưng tôi cũng không ngại nhiều thêm. Tài sản trên danh nghĩa của tôi nhờ anh giúp tôi sao lưu một bản rồi đưa cho tôi nhé.” Lạc Kỳ nhìn anh, cảm thấy điều cần lo lắng không chỉ là mỗi trình độ lái xe của anh thôi đâu.

 

Mọi người vừa nói vừa bắt đầu ăn sáng, vì nghĩ cho chứng thích sạch sẽ của Vu Huyên, ai cũng đều tự giác dùng đũa.

 

“Đũa dùng một lần cũng không vệ sinh lắm đâu.” Vu Huyên mang từ trong cặp ra một hộp bộ đồ ăn*, lấy ra một đôi đũa đặt vào trong tay Mộ Dung Thụy: “Hơn nữa còn không bảo vệ môi trường.”

 

*Chú thích: Kiểu một bộ đồ dùng phục vụ ăn uống á, hình minh họa:  

Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Vu Huyên, Mộ Dung Thụy không muốn những ánh nhìn đầy áp lực kia dời lên người mình bèn nói: “Không cần, tôi không đói.”

 

Vu Huyên gật gật đầu, tự mình dùng đôi đũa vừa lấy ra gia nhập đội ngũ ăn sáng.

 

Mặc dù Mộ Dung Thụy tự nguyện bỏ bữa sáng, nhưng tất cả mọi người đều yên lặng ăn, anh ta không có việc gì làm đành lấy một quả táo trong đĩa hoa quả. Vu Huyên nhìn sang, Mộ Dung Kỳ cướp lời trước: “Rửa rồi.” Mặc dù là rửa từ ngày hôm qua.

 

“Để gọt vỏ đã.” Vu Huyên mang từ trong cặp ra một con dao rồi cầm lấy quả táo trong tay Mộ Dung Thụy, vừa nhanh nhẹn vừa linh hoạt gọt từng lớp vỏ xong rồi để trong đĩa đưa cho anh ta, từ đầu đến cuối chỉ mất nửa phút.

 

“Kĩ thuật đỉnh thật!” Hà Tử Nguyên vỗ tay.

 

“…” Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ cạn lời.

 

Một buổi chiều nọ Mộ Dung Kỳ được ra viện, anh kiên trì nói mình đã khỏe rồi, bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý cho xuất viện, dặn dò về nhà anh nên chú ý nghỉ ngơi.

 

Mộ Dung Thụy tiễn hai người về nhà của Lạc Kỳ. Nhà Lạc Kỳ thuê là một căn hộ một phòng ngủ, phòng ở rất nhỏ, nhưng phòng bếp nhà vệ sinh đều đầy đủ cả. Mộ Dung Thụy đề nghị không bằng hai người chuyển đến nhà mới ở, không thì cũng có thể đi xem xem vài căn nhà khác, có khi lại mua được một căn rộng hơn hợp ý cũng nên.Mộ Dung Kỳ từ chối, anh biết rõ chắc chắn Lạc Kỳ không muốn ở nhà người khác. Chỗ của mình tuy nhỏ, thế nhưng thoải mái tự do.

 

Vốn Mộ Dung Thụy tưởng hai người ở một nơi rộng rãi thì anh ta sẽ cho người qua chăm sóc giúp đỡ cuộc sống hàng ngày của bọn họ, nhưng chỗ này nhỏ như vậy thành ra hơi bất tiện, anh ta lại hỏi: “Nếu không thì mua lại cả tầng này luôn nhé?”

 

Mộ Dung Kỳ bật cười: “Không cần, chúng tôi sẽ tự chăm sóc chính mình, không nhọc anh quan tâm đâu. Nếu có việc gì sẽ tìm anh, không khách sáo với anh đâu.”

 

Mộ Dung Thụy và Vu Huyên nhanh chóng rời đi. Lạc Kỳ mở va-li của Mộ Dung Kỳ ra sửa soạn, treo quần áo vào tủ, những đồ khác cũng để trên giá sách hoặc mặt bàn.

 

Trong căn hộ nhỏ của Lạc Kỳ, bước qua cửa chính là vào nhà bếp, đằng sau nhà bếp là nhà vệ sinh, bên phải nhà bếp có một căn phòng, căn phòng được lắp một cửa kính trượt chia phòng ra làm hai gian. Gian cạnh nhà bếp là phòng ăn, bày một bàn tròn nhỏ và ghế dựa, trên tủ tường đặt một chiếc ti vi. Gian còn lại sau cửa kính là phòng ngủ, bên ngoài còn có một ban công nhỏ quây kín kính (*), trên ban công trải một tấm thảm nhung dài, ngoài ra còn đặt một bàn trà và một cái sofa. Trong phòng ngủ kê một chiếc giường dựa sát ban công, cạnh giường là tủ quần áo và tủ đầu giường. Phía đối diện có một giá sách, trên có bày các loại giấy tờ, ảnh sách và hàng mỹ nghệ linh tinh lặt vặt.

 

*Tiếng Anh là glass enclosed balcony, tui không biết tiếng Việt gọi sao, ai biết nhắc tui nha, hình minh họa:

 

Gió thổi qua cửa kính ở ban công làm lay động rèm cửa, sau rèm là Mộ Dung Kỳ đang thoải mái nằm dựa trên ghế sofa, ánh nắng tháng 10 buổi hoàng hôn như ẩn như hiện trên người anh.

 

“Giờ trời hơi lạnh rồi.” Lạc Kỳ đắp chăn giúp anh, rồi lại đóng bớt cửa sổ ban công vào, hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”

 

“Gì cũng được hết, tùy em đi.” Mộ Dung Kỳ hơi buồn ngủ.

 

“Em đi mua thức ăn, sẽ về sớm thôi. Nếu mệt thì lên giường ngủ đi.”

 

“Ừm…”

 

Bình thường thì Lạc Kỳ sẽ nấu mì cho xong, thả vô ít rau và một quả trứng gà, nhưng giờ Mộ Dung Kỳ là người bệnh, cũng không thể để anh ăn mì được. Từ chung cư Lạc Kỳ ở đến chợ bán thức ăn mất tầm 6, 7 phút. Bình thường lúc Lạc Kỳ nấu cơm đều đến đây mua thức ăn, giá cả vừa rẻ hơn so với siêu thị lại đa dạng mặt hàng. Sau khi mua ít rau quả, Lạc Kỳ mua thêm một con cá trích, chuẩn bị làm canh cá trích đậu phụ, người bán cá đang giúp cậu cạo vảy cá và bỏ nội tạng thì lúc này có tiếng điện thoại kêu, là Tô Kiều gọi.

 

“Lạc Kỳ, Tiểu Hà bảo hôm nay Mộ Dung Kỳ ra viện rồi hả?”

 

Lúc này Lạc Kỳ mới nhớ là cậu vẫn chưa có báo tin cho Tô Kiều, chắc là Hà Tử Nguyên đã nói với cô ấy: “Đúng vậy, giờ anh ấy đang ở nhà tớ, cậu về chưa, tới đây cùng ăn bữa cơm nhé? Tớ đang đi mua thức ăn đây.”

 

“Okay, nói chuyện sau nhá.”

 

Sau khi Lạc Kỳ đi, Mộ Dung Kỳ cầm quần áo đi tắm, vừa tắm xong thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng cầm khăn lông lau qua loa nước, túm lấy quần áo rồi đi mở cửa. “Quên mang chìa khóa à?” Anh vừa nói xong mới nhìn lên thì thấy ngoài cửa chính là Tô Kiều.

 

“Mộ Dung Kỳ?” Tô Kiều sửng sốt: “À đúng rồi, Lạc Kỳ nói anh cũng ở đây, cậu ấy bảo tối nay sẽ nấu cơm, gọi tôi tới đây ăn cùng.”

 

“Vào đi đã, thật ngại quá, tôi tưởng Lạc Kỳ về.” Mộ Dung Kỳ vừa nói vừa mặc vào quần áo đang cầm trên tay.

 

“Em về rồi đây.” Lạc Kỳ từ trên hành lang bước tới, nhíu mày nhìn mái tóc ướt của Mộ Dung Kỳ cùng với làn da vẫn còn dính nước lộ ra ngoài vì áo chưa cài hết cúc của anh.

 

Lạc Kỳ tìm một bộ quần áo ở nhà khô ráo, cầm thuốc và băng gạc rồi đẩy anh vào nhà tắm: “Vết thương vẫn chưa lành, anh không thể chịu thêm vài ngày rồi hẵng tắm à?” Mộ Dung Kỳ chỉ cười cũng không cãi lại, Lạc Kỳ băng lại vết thương cho anh, rồi giúp anh thay quần áo. “Quần áo của em, đồ sạch đó, không sao đâu nhỉ?” Mộ Dung Kỳ dùng hành động thay lời nói, phối hợp đổi nhanh lại quần áo.

 

Trở về phòng, Lạc Kỳ để anh ngồi trên ghế sofa, lau tóc giúp anh sau đó dùng máy sấy sấy vài phút, vuốt vuốt tóc thấy tương đối khô rồi mới tắt máy. Mộ Dung Kỳ khép hờ mắt mặc cậu làm gì thì làm, Lạc Kỳ đẩy đẩy anh: “Lại thấy mệt à?”

 

Mộ Dung Kỳ lắc đầu, cầm lấy quyển sách đặt trên bàn lật xem. Lạc Kỳ lấy thảm đắp lên đùi anh, rồi rót một ly hồng trà đặt bên cạnh.

 

Tô Kiều nhìn Lạc Kỳ bận rộn trong nhà bếp, lại nhìn sang Mộ Dung Kỳ đang thư thái dễ chịu ngồi uống trà đọc sách ở ban công. “Lạc Kỳ, tớ chưa từng thấy cậu săn sóc ai như vậy hết, cậu chắc chắn anh ta là anh trai sinh đôi của cậu thật?”

 

“Chắc chắn.” Lạc Kỳ bảo cô đưa cho cậu một ít gia vị, “DNA của hai người chúng tớ hoàn toàn khớp. Tớ cũng biết chuyện này rất khó tin, nhưng đây là thật. Cậu có thắc mắc gì sao?”

 

“Không có, chỉ là tớ cần thời gian để làm quen thôi.” Tô Kiều cũng không muốn cứ nói mãi vấn đề này làm gì. “Tối thứ sáu phim truyền hình << Bay lên nào thanh xuân>> bắt đầu phát sóng đấy, cậu nghĩ có nổi được không?”

 

“Hy vọng thế.” Vốn Lạc Kỳ cũng không đặt nặng chuyện này, nhưng nghĩ đến Mộ Dung Kỳ đang ngồi ngoài ban công, cậu vẫn hy vọng mình trong mắt anh có thể bộc lộ ra chút năng lực.

 

Bữa cơm bốn món một canh được ba người càn quét sạch sẽ, Tô Kiều thỏa lòng thỏa dạ dựa vào ghế: “Lâu lắm rồi chưa ăn no như này.”

 

Lạc Kỳ chế nhạo cô: “Ai bảo cậu muốn giữ dáng, lúc nào cũng trong thời kì giảm cân.”

 

“Hai người thế là may rồi, nghe bảo người mẫu còn vĩnh viễn không thể ăn no kìa?” Khẩu vị của Mộ Dung Kỳ vẫn chưa trở lại bình thường, không ăn nhiều lắm.

 

“Có một số như thế thật, mà biết sao được, giờ gu thẩm mĩ chính là vậy, thế nên đau dạ dày mới thành bệnh nghề nghiệp của mấy cô người mẫu.” Lạc Kỳ ngồi với họ một lúc rồi bắt đầu dọn mâm, Tô Kiều cũng thu dọn với cậu.

 

Mộ Dung Kỳ rót một chén trà mang ra ban công ngồi. Căn hộ này ở trên tầng sáu, nhìn ra bên ngoài có thể thấy một tòa nhà khác cùng khu, Tô Kiều ở tòa nhà đó. Không biết đã bao lâu, Mộ Dung Kỳ bị đánh thức, nhìn Lạc Kỳ trước mặt một lúc mới nhớ ra giờ mình đang ở đâu. “Sao vậy?”

 

“Lên giường ngủ đi. Ngủ chung giường được không?”

 

“Không sao.” Mộ Dung Kỳ gật đầu, đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, dù sao trước giờ vẫn luôn ngủ một mình, tư thế lúc ngủ của mình cũng không xấu. Mộ Dung Kỳ nhớ ra không thấy Tô Kiều nữa, hỏi: “Tô Kiều về rồi à?”

 

“Ừ, cô ấy ở tòa nhà đối diện, về nghỉ ngơi rồi.” Thực ra là do Lạc Kỳ thấy Mộ Dung Kỳ bị mệt nên để cô về sớm.

 

Hai người nằm trên giường, gần đến mức có thể cảm giác được hơi ấm của người còn lại. Mộ Dung Kỳ nằm ngủ, cảm thấy ấm áp lúc này dường như đã từng thật quen thuộc, trong lòng thở dài một hơi mặc kệ không suy nghĩ vấn đề này nữa, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.